Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Danh Của Thập Niên 1970 - Chương 67

Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:51

"Vâng."

Giang Niệm ngoan ngoãn chạy về phòng, sau đó ghé sát cửa sổ, nhìn Lục Duật đang xách nước từ giếng vào bếp. Cô vỗ vỗ lồng ngực, trong lòng thực sự hối lỗi vô cùng. Nói người ta không được, lại còn để chính chủ nghe thấy tận tai. Không biết Lục Duật có nghĩ cô là hạng đàn bà lắm chuyện, hay đặt điều sau lưng người khác không nữa?

Buổi trưa Lục Duật làm món mì cà chua trứng. Mì là loại mì sợi khô, bên trên rắc thêm ít rau xanh. Ăn trưa xong, anh rửa sạch nồi bát rồi đến đơn vị. Giang Niệm ở nhà, lấy cái rèm cửa hôm nọ mới thêu được một nửa ra thêu tiếp.

Từ Yến biết chuyện Giang Niệm ốm nằm viện, cũng muốn vào thăm nhưng Phùng Mai chưa về, nhà lại có ba đứa trẻ nên không dám đi đâu. Sáng nay Phùng Mai mới về, đón Tống Hướng Hồng về nhà, còn biếu Từ Yến mười quả trứng gà để cảm ơn chị đã chăm sóc thằng bé. Hai người vốn định ăn cơm trưa xong sẽ đi bệnh viện thăm Giang Niệm, kết quả thấy Lục Duật từ trong nhà đi ra mới biết họ đã về rồi.

Phùng Mai vừa chân trước bước vào nhà Giang Niệm, Từ Yến chân sau đã tới theo. Giang Niệm ngồi trên ghế đẩu dưới gốc cây, nghe hai người họ kẻ tung người hứng nói xấu Trịnh Hồng. Hai người vốn đều chẳng ưa gì Trịnh Hồng nên chủ đề cực kỳ hợp cạ, Giang Niệm chỉ im lặng ngồi nghe.

Phùng Mai hừ lạnh: "Con mụ Trịnh Hồng đó còn định bắt tôi trả tiền viện phí cho con mụ, tôi việc gì phải đưa? Là thằng Lữ Chí Quân động thủ đ.á.n.h Hướng Đông trước, tôi chưa bắt nó trả tiền cho Hướng Đông là may rồi, đúng là mặt dày không biết ngượng. Cũng may Lữ doanh trưởng là người biết phân biệt đúng sai."

Từ Yến bồi thêm: "Em nói cái này gọi là quả báo đấy." Trịnh Hồng càng xui xẻo thì chị càng hả lòng hả dạ.

Phùng Mai gật đầu, nói xong mới để ý thấy Giang Niệm đang thêu đồ. Chị tò mò rướn cổ nhìn. Miếng vải màu trắng, chỉ thêu màu đỏ, bên trên thêu một cành mai với vài bông hoa đang nở rộ. Tuy chưa thêu xong nhưng chỉ một cành mai thôi cũng đủ làm người ta kinh ngạc. Chị "ối chà" một tiếng: "Tay nghề này em học ở đâu thế? Sao mà khéo thế không biết?"

Từ Yến cũng liếc nhìn, trầm trồ: "Chị thấy hình cậu bé em thêu trên túi của Hướng Đông đã đẹp rồi, không ngờ mấy bông hoa mai này còn đẹp hơn."

Giang Niệm đã chuẩn bị sẵn lý do, cười bảo: "Từ nhỏ em đã thích khâu vá rồi, hồi ở nhà cứ lấy quần áo rách ra tập tay, dần dần rồi cũng quen."

Phùng Mai thở dài: "Chị khâu quần áo bao nhiêu năm rồi mà sao chẳng học được nhỉ." Nói xong nhìn bộ đồ có vài miếng vá trên người Giang Niệm, chị không nhịn được cười: "Tay nghề giỏi thế mà sao tự vá quần áo cho mình trông xấu thế kia?"

Giang Niệm: ...

Từ Yến cũng cười theo. Chị nhìn Giang Niệm, nhận ra cô so với lúc mới đến khu tập thể trông xinh hơn hẳn. Người vẫn trắng trẻo, mặt mũi có da có thịt hơn trước một chút, không còn gầy gò đến mức hốc hác nữa. Đôi lông mày cong cong, đôi mắt sáng rực, nhất là khi cười, trong mắt cứ như chứa cả bầu trời sao.

Từ Yến ngồi một lát rồi về, bảo là mấy hôm mưa lũ lụt làm hỏng hết mấy đám rau, phải dọn dẹp để đem đi muối dưa. Phùng Mai ngồi thêm một lúc, đang định đứng dậy về thì sực nhớ ra một chuyện quan trọng, vỗ trán một cái: "Em xem cái trí nhớ của chị này, chuyện quan trọng thế này mà suýt thì quên mất."

Giang Niệm ngẩng đầu nhìn chị: "Chuyện gì thế chị?"

Phùng Mai lại ngồi xuống ghế, thần thần bí bí nói: "Em đoán xem chuyến này chị đi bệnh viện thành phố gặp được ai nào?"

Giang Niệm lắc đầu: "Em chịu thôi."

Phùng Mai cười bảo: "Giường của Hướng Đông nằm cạnh giường một người phụ nữ. Chị ấy bảo chị ấy là chủ xưởng thêu nhà nước trên thành phố, nhìn thấy cái hình cậu bé mặc quân phục em thêu trên túi của Hướng Đông là ưng ngay lập tức. Chị ấy nhờ chị nhắn lại là nếu em có hứng thú thì lên xưởng thêu nhà nước tìm chị ấy. Chị ấy sẽ giao mẫu thêu cho em làm, không phải làm không công đâu, có tiền đấy." Nói xong chị lại tắc lưỡi: "Không ngờ thêu thùa giỏi cũng kiếm được tiền, ghen tị với em quá đi mất."

Giang Niệm ngẩn người, không ngờ chuyện Phùng Mai muốn nói lại là chuyện này. Đúng là cầu được ước thấy, cô đang đau đầu nghĩ cách kiếm tiền thì cơ hội lại tự tìm đến cửa. Trong lòng vui sướng, cô đứng dậy đặt cái rèm lên bàn: "Chị Phùng, chị đợi em một lát."

Nói xong cô chạy vào bếp lấy sáu quả trứng gà đem ra biếu Phùng Mai. Phùng Mai ngẩn ra: "Làm cái gì thế này?"

Giang Niệm cười: "Chị Phùng cho em một con đường kiếm tiền, đây là chút lòng thành đáp lễ chứ ạ."

Phùng Mai cười hớn hở không khép được miệng. Chị vừa biếu đi mười quả trứng, giờ lại thu về sáu quả, trong lòng thấy vui vẻ hẳn.

Giang Niệm nghĩ đến chuyện của Lữ Chí Quân và Tống Hướng Đông nên hỏi thêm một câu: "Thế Hướng Đông sao rồi chị?"

Phùng Mai đáp: "Nó không sao, chỉ trầy da chút ở tay thôi. Có thằng Lữ Chí Quân là thảm, bác sĩ bảo gãy xương chân trái, phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Chị đoán chắc phải nửa năm một năm mới khỏi hẳn, trường học chắc cũng chẳng đi nổi nữa."

Giang Niệm gật đầu, gãy xương thì phải dưỡng cả trăm ngày, vả lại y tế thời này còn lạc hậu, chắc chắn phải dưỡng thương lâu dài rồi.

Sau khi Phùng Mai về, Giang Niệm cất cái rèm đi, chuẩn bị nấu bữa tối. Mấy hôm trước Lục Duật nói cuối tháng sẽ đưa cô lên thành phố, nhân tiện cô sẽ qua xưởng thêu nhà nước xem sao. Nếu có thể nhận đồ về thêu thì cũng kiếm được ít tiền. Từ lúc theo Lục Duật về đây, cô tiêu tốn của anh không ít, chỉ riêng hai lần nằm viện đã khiến anh tốn kém rồi. Nếu cứ không kiếm ra tiền, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa. Dù sao tận sâu trong cốt tủy, cô cũng không phải là nguyên chủ Giang Niệm thực sự, không thể cứ thản nhiên hưởng thụ sự hy sinh của người khác dành cho mình được.

Giang Niệm mở tủ bếp, vẫn còn một miếng đậu phụ. Cô ra vườn hái thêm ít rau, buổi tối làm hai món: một món đậu phụ Ma Bà, một món mướp xào. Lần này cô nấu cơm tẻ, lại làm thêm hai cái nắm cơm có kèm ít thức ăn kèm.

Hoàng hôn buông xuống, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rộn ràng. Tiếng Tống đoàn trưởng và Lưu doanh trưởng nói chuyện vọng vào tận sân nhỏ. Giang Niệm bưng cơm canh ra bàn ngoài sân thì thấy Lục Duật đẩy cửa bước vào. Nhìn hai đĩa thức ăn và nắm cơm trên bàn, đôi mày anh khẽ nhướng lên, lúc này anh cũng thấy đói thật rồi.

Lục Duật đi đến bên giếng múc nước rửa mặt, trong sân vang lên tiếng nước chảy rào rào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.