Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 250: Hắn Làm Sao Dám Chứ?
Cập nhật lúc: 25/12/2025 00:51
Tôn Khánh Bình vốn tưởng Lâm Uyển Thư chỉ là một bác sĩ bình thường, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể đưa người tới tay.
Bây giờ biết cô ấy chính là người vợ quân nhân mà Kỳ Hồng Liên đã nói, hắn cũng không dám trực tiếp dùng vũ lực.
Chỉ có thể mượn cớ đi khám bệnh, mỗi ngày đến bệnh viện gặp Lâm Uyển Thư, xem có cơ hội nào không.
Chỉ cần đưa người vào tay rồi thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, dám chắc cô ta cũng không dám nói ra ngoài.
Lâm Uyển Thư tuy ghê tởm không chịu nổi, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Chỉ cần hắn ăn xong thuốc, cô sẽ kê đơn lại cho hắn.
Mà Tôn Khánh Bình cũng không biết có phải vì muốn lấy lòng người đẹp hay không, mỗi lần Lâm Uyển Thư kê thuốc, hắn đều nghiêm túc ăn.
Ngày hôm sau, còn đến bệnh viện lấy lòng, ra vẻ thông minh.
Chỉ là sau khi ăn vài ngày thuốc, lồng n.g.ự.c không còn khó chịu nữa, nhưng trong lòng lại bứt rứt khó nhịn vô cùng.
Nhưng Tôn Khánh Bình lại luôn không tìm được cơ hội để ra tay với Lâm Uyển Thư.
Dù sao cô ấy căn bản không ra khỏi bệnh viện, mỗi ngày không ở phòng khám thì cũng ở ký túc xá.
Cuối cùng không còn cách nào, hắn chỉ có thể tiếp tục tìm Kỳ Hồng Liên để giải tỏa.
Kỳ Hồng Liên hiện tại đã bị tạm thời cách chức, vốn dĩ không có việc gì làm, hơn nữa đi theo Tôn Khánh Bình lại có cuộc sống tốt, cô ta dứt khoát cũng nằm yên hưởng thụ.
Mỗi ngày đều quấn lấy hắn, cung cấp cho hắn sự vui vẻ.
Ngay từ đầu Tôn Khánh Bình còn có thể canh thời gian, cố gắng về nhà trước bảy giờ.
Nhưng khoảng thời gian này, hắn cảm thấy mình dũng mãnh hơn không ít.
Khi chơi đùa dần dần quên mất thời gian, về nhà cũng càng lúc càng muộn.
Hôm đó, Phan Phượng Kiều với hé ra khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa phòng khách chờ Tôn Khánh Bình.
Nào ngờ chờ mãi chờ hoài cũng không thấy người đâu.
Mãi đến hơn tám giờ, cửa mới *kẽo kẹt* một tiếng bị đẩy ra.
Tôn Khánh Bình mặt mày hớn hở bước vào nhà, nào ngờ đối diện lại là đôi mắt phun lửa của Phan Phượng Kiều?
“Anh c.h.ế.t ở xó nào vậy hả? Ngày nào cũng về trễ như thế?”
Phan Phượng Kiều trừng mắt giận dữ nhìn hắn nói.
Lời này nếu đặt vào ngày trước, Tôn Khánh Bình không chừng còn cười xòa giải thích một phen.
Nhưng lúc này nhìn hé ra khuôn mặt bình thường vô vị trước mặt, hắn lại ngay cả tâm tư dỗ dành cô cũng không còn.
“Đàn ông ở bên ngoài vất vả làm việc, em lo tốt việc nhà là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Phan Phượng Kiều cười lạnh một tiếng.
“Công việc gì mà cần anh bận rộn đến tận khuya như vậy, ngay cả nhà cũng không thèm để ý đến, Tôn Khánh Bình, anh có phải quên mất mình đã ngồi lên vị trí này bằng cách nào rồi không?”
Tôn Khánh Bình làm sao có thể quên chuyện này?
Dựa vào bố vợ đề bạt mà thượng vị, vẫn luôn là một cái gai trong lòng hắn.
Ngày thường Tôn Khánh Bình phong quang bao nhiêu, cái gai này lại đ.â.m người bấy nhiêu.
Bây giờ nghe nhắc đến chuyện này, hắn chỉ cảm thấy chói tai không chịu nổi.
Mặt mày căng thẳng, Tôn Khánh Bình bực mình quát: “Em không thể đừng vô lý gây rối được không?”
“Ha ha ha, tôi vô lý gây rối ư? Ban đầu anh đã nói với bố mẹ tôi như thế nào? Anh nói anh sẽ đối tốt với tôi suốt đời, mới có bao lâu mà cánh anh đã cứng rồi?”
Nghe được lời này, mặt Tôn Khánh Bình lập tức đen như đ.í.t nồi!
“Phan Phượng Kiều! Em nói đủ chưa? Nhìn xem em bây giờ ra cái dạng gì? Nghi thần nghi quỷ giống như một mụ điên! Anh mỗi ngày làm việc mệt mỏi như vậy, còn phải bị em nghi ngờ! Nếu em đã nhìn anh không vừa mắt như thế, vậy anh đi là được chứ gì?”
Nói xong, hắn như thể ngay cả một giây cũng không muốn ở lại, liền trực tiếp đi ra cửa.
“Tôn Khánh Bình! Anh dám đi thử xem?!”
Phan Phượng Kiều giận điên người gào lên! Nhưng đáp lại cô lại là bóng lưng dứt khoát của người đàn ông.
Hàng xóm láng giềng nghe được tiếng động, từng đám người thò đầu ra hóng chuyện.
“Hai người này sao lại cãi nhau rồi?”
Quần chúng hóng chuyện số 1 hỏi.
“Cái đó còn cần phải nói sao? Chắc chắn là chuyện Tôn Khánh Bình ở bên ngoài làm bậy bị phát hiện rồi!”
Lập tức có người đoán.
Nghe được lời này, Phan Phượng Kiều lập tức như rơi vào hầm băng, cả người có chút lảo đảo.
Hắn thật sự ở bên ngoài làm bậy sao?
Cô không thể tin được, lảo đảo chạy đuổi theo ra ngoài!
Bên ngoài tối om om, Tôn Khánh Bình cũng không biết nên đi đâu, cuối cùng dứt khoát quay lại phòng làm việc kiêm phòng nghỉ của mình.
Vừa lúc, Kỳ Hồng Liên vẫn chưa rời đi, thấy anh ta quay lại, cô ta lập tức tươi cười rạng rỡ tiến lên đón.
“Chủ nhiệm, sao anh lại quay về rồi?”
Khoảng thời gian này không cần phải đi làm khổ sở, mỗi ngày được ăn ngon uống sướng, lại còn có quần áo đẹp mặc không hết, chỉ cần hầu hạ Tôn Khánh Bình cho tốt là được.
Kỳ Hồng Liên cũng ngày càng đắm chìm trong cuộc sống giàu sang như thế này.
Lúc này thấy anh ta quay lại, cô ta cũng vui vẻ mà tỏ ra dịu dàng nhỏ nhẹ.
Tôn Khánh Bình vừa rồi mới chịu ấm ức từ chỗ con hổ cái kia, giờ đây được quay lại chốn dịu dàng, tâm trạng anh ta cũng dần tốt hơn.
Ôm người phụ nữ ngoan ngoãn trong lòng, anh ta cảm thấy đây mới gọi là cuộc sống.
Những ngày tháng sống với Phan Phượng Kiều kia là cái quái gì chứ?
“Vẫn là em hiểu chuyện!”
Vừa nói, Tôn Khánh Bình liền ôm người lăn lên giường trong phòng nghỉ!
Mà đúng lúc này, cửa “rầm” một tiếng bị đẩy ra.
“Là ai?!”
Tôn Khánh Bình quay đầu lại, khó chịu mắng.
Nhưng giây tiếp theo, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Thoáng cái, cả người Tôn Khánh Bình đều cứng đờ tại chỗ!
Phan Phượng Kiều nhìn đôi gian phu dâm phụ quần áo xộc xệch ôm nhau bên trong, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tay nắm chặt thành quyền, cả người cô tức đến mức run rẩy!
“Hay cho anh, Tôn Khánh Bình! Đây chính là cái gọi là tăng ca mỗi ngày của anh sao? Anh làm sao dám chứ?”
Người đi làm ở Ủy ban Cát Viện ban đầu là cô, nhưng cô lại cố tình tin vào lời anh ta, cho rằng gây dựng sự nghiệp là chuyện của đàn ông, phụ nữ chỉ cần chăm sóc tốt gia đình là được.
Vì thế, cô còn không tiếc vận dụng quan hệ bên nhà mẹ đẻ, để anh ta leo lên vị trí của Ủy ban Cát Viện.
Nhưng anh ta lại báo đáp cô như thế này sao?
Kỳ Hồng Liên không ngờ lại đột nhiên có người xông vào, lập tức sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu!
“Cô... cô là ai? Cô có biết đây là chỗ nào không?”
Cô ta có chút lớn tiếng nhưng trong lòng yếu ớt quát mắng cô.
“Ha ha ha... Tôi là ai à? Tôn Khánh Bình, anh có muốn nói cho con hồ ly tinh này biết, lão nương là ai không?”
Phan Phượng Kiều siết chặt nắm đ.ấ.m hơn nữa, trừng mắt nhìn Tôn Khánh Bình chằm chằm, cô từng bước đi về phía hai người!
“Phượng... Phượng Kiều, em nghe anh nói!”
Tôn Khánh Bình cũng sợ làm lớn chuyện, mất mặt, liền hạ giọng dỗ dành.
Định bụng trước tiên cứ xoa dịu cô ấy đã rồi nói sau.
Nghe được lời này, Kỳ Hồng Liên làm sao còn không rõ? Người này lại là vợ của Tôn Khánh Bình?
Thoáng cái, mặt cô ta trắng bệch như quỷ!
Không dám kêu gào nữa, cô ta run rẩy trốn sau lưng Tôn Khánh Bình.
Tôn Khánh Bình cũng theo bản năng đưa tay che chắn cho cô ta ở phía sau!
Phan Phượng Kiều thấy anh ta như vậy, lý trí vốn đã ở bờ vực sụp đổ của cô “ầm” một tiếng, hoàn toàn tan vỡ!
“Hai người đáng c.h.ế.t!”
Vừa nói, cô giơ tay lên, hung hăng giáng xuống mặt Tôn Khánh Bình!
Chỉ nghe thấy “chát” một tiếng, mặt Tôn Khánh Bình bị đ.á.n.h lệch đi!
Cái tát này, Phan Phượng Kiều căn bản không giữ lại chút sức lực nào, mặt Tôn Khánh Bình đỏ bừng ngay tại chỗ.
Nhưng cô vẫn chưa hả giận!
Cô giơ tay lên lại giáng xuống mặt anh ta, vừa đánh, cô vừa mắng: “Cho anh lừa tôi! Cho anh ra ngoài tìm đàn bà! Cho anh cứng cánh rồi! Tôi đ.á.n.h c.h.ế.t anh!”
Phan Phượng Kiều tuy là phụ nữ, nhưng cao lớn vạm vỡ, sức lực cũng không nhỏ, Tôn Khánh Bình gần đây bị tửu sắc rút cạn thân thể, vậy mà không thể phản kháng lại Phan Phượng Kiều!
Chỉ nghe thấy “chát chát chát” vài tiếng giòn giã, mặt Tôn Khánh Bình sưng vù thành đầu heo!
“Kỳ Hồng Liên, cô còn không mau tới giúp tôi? Giúp tôi bắt lấy cô ta!”
Tôn Khánh Bình bị đ.á.n.h đến t.h.ả.m hại không chịu nổi, thấy một mình thật sự không chống đỡ nổi, anh ta liền hét về phía Kỳ Hồng Liên.
Kỳ Hồng Liên thấy Phan Phượng Kiều hung hãn như vậy, làm sao dám tiến lên?
Nhưng cô ta có nhược điểm trong tay Tôn Khánh Bình, muốn trốn cũng không dám trốn!
Cuối cùng cô ta c.ắ.n răng một cái, trực tiếp cầm lấy cái ghế bên cạnh, ném về phía cô!
Phan Phượng Kiều thấy cô ta còn dám đ.á.n.h mình, vốn đã đầy bụng lửa giận, cô ấy cũng không biết lấy đâu ra khí lực, một phen giật lấy chiếc ghế, cô ấy giơ tay cũng đ.á.n.h mạnh vào mặt Kỳ Hồng Liên!
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Trộm đàn ông trộm được đến tận đầu tôi rồi sao? Bây giờ tôi sẽ lôi cô ra ngoài cho mọi người xem một chút!”
Chỉ ba hai cái tát đã trực tiếp đ.á.n.h sưng mặt Kỳ Hồng Liên!
Đánh xong, cô ấy lại nắm tóc cô ta kéo ra ngoài!
“Đừng! Chủ nhiệm anh mau giúp tôi, tôi không thể bị cô ta lôi ra ngoài! Chúng ta sẽ c.h.ế.t!”
Nghe vậy, Tôn Khánh Bình cũng sợ Kỳ Hồng Liên bị bắt, làm lộ chuyện giữa họ!
Hơn nữa vừa rồi bị đ.á.n.h thành ra như vậy, trong lòng hắn đang nổi cơn thịnh nộ.
Lập tức ác niệm nổi lên, hắn lại nhặt chiếc ghế vừa rồi, ném mạnh về phía Phan Phượng Kiều!
Phan Phượng Kiều đâu ngờ người đàn ông sống với mình mười mấy năm lại ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy?
Một cái không kịp phòng bị, chỉ nghe thấy một tiếng “Bùm”, Phan Phượng Kiều bị ném trúng vừa vặn!
Cô ấy lập tức hôn mê ngay tại chỗ!
Kỳ Hồng Liên khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, cô ta thở dốc từng hơi lớn, trên mặt đầy vẻ nghĩ mà sợ.
Nhìn người phụ nữ nằm dưới đất sống c.h.ế.t không biết, giọng cô ta hơi run rẩy.
“Làm… làm sao bây giờ? Chủ nhiệm! Cô ta sẽ không c.h.ế.t chứ?”
--------------------
