Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 425: Ngoại Truyện Về Lâm Uyển Thư (2)
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:22
Bởi vì nguyên nhân của Thất Thất, Mạnh Hoài Anh đã được cứu chữa kịp thời, sau khi dưỡng bệnh hơn nửa tháng, cơ thể cuối cùng cũng hồi phục được bảy tám phần.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Uyển Thư ngày nào cũng qua chăm sóc cô ấy.
Nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, mãi cho đến khi cơ thể cô ấy gần như khỏe hẳn, cô mới yên tâm.
Người thầy mà mình kính yêu nhất không sao, trong lòng Lâm Uyển Thư khỏi phải nói là vui mừng đến mức nào.
Điều duy nhất khiến cô bứt rứt không yên, chính là cái thứ nhỏ bé trong đầu cô.
“Uyển Uyển, em nghe tôi này, mau chóng viết thư cho anh ấy đi, anh ấy vẫn đang chờ thư hồi âm của em đấy, em không viết, về sau sẽ hối hận đó.”
Nếu không phải chấp niệm của cô sâu đến thế, thì làm sao mình lại bị đưa về đây được chứ?
Thế nhưng Lâm Uyển Thư nghe nói như thế, lại cảm thấy nó chắc là điên rồi.
“Tôi với anh ấy không quen, sao có thể tùy tiện viết thư cho người ta được?”
Như thế thì đường đột quá.
Hơn nữa cô giải thích thế nào về việc mình biết địa chỉ của anh ấy?
Thấy cô không chịu nghe lời, Thất Thất sắp cào trọc cả đầu rồi.
“Cô… cô đúng là muốn chọc tức tôi c.h.ế.t luôn mà! Tôi không phải đã nói với cô rồi sao? Anh ấy đã viết thư cho cô rồi, nhưng lại bị một người phụ nữ xấu chặn lại, bây giờ anh ấy còn không biết chuyện này, cứ nghĩ cô không để ý tới anh ấy, đang buồn bã lắm đấy! Chẳng lẽ cô nhẫn tâm sao?”
Đời trước rõ ràng cô còn nói ngọt dỗ dành người ta, bảo rằng nếu thời gian đảo ngược, cô nhất định sẽ chủ động viết thư cho anh ấy.
Kết quả thời gian thật sự đảo ngược rồi, cô lại thất hứa.
Nghe cô ta nói như vậy, Lâm Uyển Thư chỉ cảm thấy bất khả tư nghị vô cùng.
Cô ấy làm sao có thể mặt dày vô liêm sỉ như thế? Nói ra những lời sến sẩm này?
“Cô mà còn nói bậy tám đạo nữa, tôi sẽ ném cô đi phát điện!”
Lâm Uyển Thư bây giờ đã nắm rõ không gian và cái thứ nhỏ bé này rồi.
Biết nó nằm trong sự kiểm soát của mình, cô bực bội nói một câu.
Thất Thất một ngụm m.á.u già suýt nữa nghẹn ở cổ họng!
“Được được được, tôi không nói nữa, chỉ là đến lúc đó cô đừng hối hận nói tôi không nhắc nhở cô là được rồi, cô có biết người ta đã bảo vệ cô bao nhiêu năm rồi không?”
Vừa nói, nó liền kể lại từng việc Tần Diễn đã làm cho cô ở đời trước.
Lâm Uyển Thư nghe nó nói xong, cả người không khỏi im lặng.
Hóa ra mỗi lần cô tìm được đồ ăn, không phải vì cô may mắn, mà là Tần Diễn đang giúp cô?
Hèn chi sau này anh ấy đi quân đội rồi, cô cũng không còn may mắn như thế nữa.
Nghĩ đến vậy, Lâm Uyển Thư cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Viết cho anh ấy một phong thơ.
Coi như là… để cảm ơn anh ấy đã chăm sóc mình bấy nhiêu năm đi.
Thất Thất thấy cô cuối cùng cũng chịu viết thư, suýt nữa mừng đến phát khóc!
Phong thư, tem thư những thứ này không cần lo lắng không có tiền mua, trong không gian cái gì cũng có.
Kể từ khi Thất Thất xuất hiện, Lâm Uyển Thư trực tiếp từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả năm hào cũng không móc ra được, biến thành người giàu có đến mức nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cô còn không biết mình đã tích lũy được nhiều tài sản như thế nào.
Đồ vật trong không gian, thực sự khiến cô kinh ngạc không thôi.
Sau khi lấy giấy bút ra, Lâm Uyển Thư hít vào một hơi, lúc này mới bắt đầu viết thư.
Thất Thất cũng không khách khí, cứ thế nhìn lén ở một bên.
Vừa xem, nó còn vừa phát biểu ý kiến.
“Ê! Sao lại xa lạ thế? Cô không thể nhiệt tình hơn một chút sao? Dù sao đời trước người ta cũng bầu bạn cùng cô đến cuối đời, tôi còn khóc đấy.”
Lâm Uyển Thư: ……
“Cô im miệng!”
Nói rồi, cô trực tiếp chặn nó lại.
Nhiệt tình là không thể nào nhiệt tình được, viết thư cho anh ấy, Lâm Uyển Thư đã cảm thấy rất khó xử rồi.
Dù sao cô và Tần Diễn thật sự không quen, anh ấy lại còn lạnh lùng như thế.
Cô còn sợ phong thư này gửi đi rồi, anh ấy nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Cuối cùng sửa chữa tới sửa chữa lui, làm hỏng mấy tờ giấy, cô mới viết ra được một phong thư.
Không dám nhìn thêm một cái, cô nhét thư vào phong thư, gửi đi rồi thì không quan tâm nữa.
Chỉ là mỗi ngày học tập theo đúng kế hoạch.
Có không gian rồi, hiệu suất học tập của cô cũng được nâng cao đáng kể.
Trong không gian có sách thuốc, nét chữ ghi chú ở trên cũng đích xác là của cô.
Mặc dù hết thảy chuyện này đều bất khả tư nghị như vậy, bất quá Lâm Uyển Thư vẫn dần dần thích ứng.
Hiện tại cô đã có tiền, cũng lười để ý Lý Tú Chi và Lâm Giai Tuyết.
Mỗi ngày cô đều ở tại trường học của công xã, cho dù ngẫu nhiên trở về, cô cũng chỉ là đi xem Thầy Mạnh.
Thời gian nhoáng lên một cái đã tới ngày nghỉ, Lâm Uyển Thư cũng tốt nghiệp trở về.
Thời gian đã trôi qua gần hai tháng, cô vẫn không nhận được hồi âm của Tần Diễn.
Lâm Uyển Thư cũng không nói ra được trong lòng là cảm giác gì.
Rõ ràng cô nên không thèm để ý mới đúng, dù sao bọn họ cũng không quen.
Nhưng cô lại cố tình có chút mất mát không hiểu vì sao.
“Không đúng! Uyển Uyển, thư của em có thể hay không bị người phụ nữ xấu xa kia giữ lại?”
Nếu không thì với tính cách của Tần Diễn, làm sao có thể thấy thư mà không hồi âm cho cô?
Mà Lâm Uyển Thư nghe nói như thế, giống như là bị cái gì kích thích đến vậy.
Một cỗ ký ức khổng lồ lại mênh mông, liền đột ngột rót vào trong đầu cô.
Đợi sau khi cô sắp xếp xong những ký ức đó, Lâm Uyển Thư sớm đã bị nước mắt làm ướt đẫm hai má!
“A Diễn!”
Cô làm sao có thể quên anh ấy?
Vừa nghĩ đến lời Thất Thất nói, cô c.h.ế.t rồi, anh ấy cũng không biết dùng biện pháp gì, khiến bản thân mình tắt thở, cô liền đau lòng không thôi.
Không chút do dự, cô lập tức đi tìm đội trưởng mở thư giới thiệu, liền trực tiếp ngồi xe đi Vân tỉnh.
Đội trưởng nghe nói cô và Tần Diễn đã hẹn hò, là anh ấy gọi cô qua thăm người thân, cũng không có nghi ngờ, liền mở thư cho cô.
Bức thư cô gửi cho Tần Diễn, khẳng định lại bị Quý Thu Dung giữ lại.
Mà người đàn ông kia, còn đang ngây ngốc chờ thư của cô.
Vừa nghĩ đến vậy, Lâm Uyển Thư liền hận không thể mọc ra một đôi cánh, trực tiếp bay qua.
Đời trước chuyến xe lửa này không biết đã ngồi bao nhiêu lần, cô đã quen thuộc đường đi lối về.
Bất quá bởi vì thân phận hiện tại của mình là một tên nghèo rớt mồng tơi, cô cũng không dám công khai ngồi giường mềm, mà mua vé ghế ngồi, một đường ngồi qua đó.
Đội trưởng cũng cho rằng tiền mua vé xe của cô là Tần Diễn đưa.
Nếu không thì cô là một cô gái phải kiếm sống dưới tay mẹ kế, tiền từ đâu mà có?
Nửa đường đổi một chuyến xe, m.ô.n.g Lâm Uyển Thư đều sắp ngồi nở hoa, lúc này mới tới Vân tỉnh.
Lần này, bởi vì cô không phải gia đình quân nhân, cũng không có người đón.
Lâm Uyển Thư chỉ có thể ngồi xe tới Lam huyện, lại đi bộ đến đơn vị bộ đội.
Dù sao niên đại này cũng không có phương tiện giao thông tiện lợi gì, có thể tới được trấn.
Mọi người cơ bản đều là dựa vào hai cái đùi đi bộ.
Ngồi xe tới Lam huyện sau khi, đã là hơn một giờ, Lâm Uyển Thư đang chuẩn bị dựa theo kế hoạch ban đầu đi bộ đến đơn vị bộ đội.
Lại không nghĩ rằng ở nhà ga lại gặp một bóng dáng mặc quân trang!
Cơ hồ không có do dự, cô liền nhanh chân đi về phía anh ta!
“Đồng chí nhĩ hảo.”
Lưu Ninh Cường là tới nhà ga đón quân tẩu, nhìn thấy một nữ đồng chí xa lạ tìm mình, anh ta ngây người.
Hướng cô ấy chào một cái, anh ta hỏi: “Nhĩ hảo đồng chí, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lâm Uyển Thư mặc dù ngồi vài ngày xe, nhưng cô ở trước khi xuống xe, đã nương vào sự che chắn của WC xe lửa, tắm rửa một cái trong không gian.
Hơn nữa hai tháng này, cô mỗi ngày đều uống nước suối linh.
Một phen bồi dưỡng xuống dưới, nhìn qua cũng là kiều diễm động lòng người.
“Tôi là đi tìm người yêu của tôi ở đơn vị bộ đội, anh có thể đưa tôi một đoạn đường không?”
Nghe được cô gái trẻ tuổi này cũng là một quân tẩu, Lưu Ninh Cường cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng nói: “Có thể!”
--------------------
