Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 97: Cãi Vã, Trần Chiêu Đệ

Cập nhật lúc: 31/12/2025 03:18

Nhắc đến con trai, biểu cảm của Trần Phúc Tới thoáng chút d.a.o động. Ánh mắt gã vô thức liếc về phía vòng tay của Vương Tiểu Vi, đứa bé bên trong đang ngủ rất ngon. Gã cũng từng mong đợi đứa trẻ này chào đời, lại còn đúng là mụn con trai như gã dự tính.

Không, không thể nhận, cho dù là con trai cũng không được. Cuộc sống hiện tại mới là thứ gã muốn, nếu chọn mẹ con cô, cả đời này của gã coi như hủy hoại. Vì thế gã nhẫn tâm quay mặt đi, kéo Vương Tiểu Vi vào một góc nhỏ giọng nói: “Vương Tiểu Vi, cô đi đi, tôi có thể cho cô tiền, sau này đừng tìm tôi nữa. Cô tự nhìn lại mình xem, cô và tôi căn bản không cùng một thế giới, cố ép ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu. Dù sao lúc trước chúng ta cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu cô thật sự muốn làm lớn chuyện thì cũng chẳng có lợi ích gì cho cô cả. Chi bằng tôi đưa cô một ít tiền, cô cầm lấy rồi về quê, mang theo đứa nhỏ mà sống cho tốt.”

Vương Tiểu Vi không ngờ rằng, sự chờ đợi bấy lâu của mình chỉ đổi lại kết quả này. Trái tim cô tan nát thành từng mảnh, nhếch nhác khốn khổ vô cùng. Đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng thật sự đến giây phút này cô vẫn đau lòng đến mức không thể thở nổi.

Quả nhiên đúng như lời người trong thôn nói, Trần Phúc Tới chính là một tên Trần Thế Mỹ. Nhưng Vương Tiểu Vi cô cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, anh bất nhân tôi bất nghĩa, anh muốn giữ thanh danh tốt đẹp để tìm mối khác sao? Không có chuyện đó đâu.

Vương Tiểu Vi học theo dáng vẻ những mụ đàn bà đanh đá trong thôn, ôm con ngồi bệt xuống sân giếng trời mà khóc lóc om sòm. Nhưng thực tế cô đang đau khổ thật sự, cô mới ở cái tuổi mười sáu trăng tròn mà đã bị người ta vứt bỏ, lại còn một đứa con thơ đang tuổi b.ú mớm, đây chính là ngày t.h.ả.m hại nhất đời cô.

Tiếng khóc lóc, tiếng c.h.ử.i rủa nhanh ch.óng thu hút đám đông vây xem, bao gồm cả bà nội của Trần Phúc Tới. Thế là, hai bên như đang diễn tuồng, làm ầm ĩ cả một vùng. Đây chính là cảnh tượng mà Cố Thanh Hoan vừa nhìn thấy.

Bà nội họ Trần chiến đấu cực kỳ sung sức, chỉ thẳng mặt Vương Tiểu Vi mà mắng: “Đồ con điếm nhỏ, mày còn dám nói bậy tao xé xác miệng mày ra. Thằng Phúc Tới nhà tao sinh con với mày hồi nào, tao là bà nội nó sao lại không biết? Mày dám bịa đặt sự thật, tao sẽ đi báo công an bắt mày.”

Trần Phúc Tới nấp sau lưng bà nội, không hé răng nửa lời. Vương Tiểu Vi hoàn toàn thất vọng đến tột cùng: “Trần Phúc Tới, anh có phải là đàn ông không! Dám làm không dám nhận, tôi đúng là mù mắt mới nhìn lầm anh.”

Trần Phúc Tới biết, lúc này gã nhất định không được thừa nhận, nếu không sẽ là vạn kiếp bất phục. Những người ở khu tập thể này miệng mồm không có chốt, một khi họ biết đứa bé là con gã, gã đừng hòng tìm được đối tượng nào tốt nữa.

“Tôi... tôi không biết cô đang nói cái gì, cô đừng hòng đem đứa con hoang của mình với kẻ khác rồi đổ vấy lên đầu tôi.” Gã nói một cách thiếu tự tin.

“Con hoang?” Vương Tiểu Vi nghe thấy từ này thì hoàn toàn suy sụp. Đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau, một mình chịu đựng ba tháng trời để nuôi nấng, lại bị chính cha ruột nó gọi là con hoang. Không một người phụ nữ bình thường nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.

Cô hoàn toàn phát điên, gào thét cuồng loạn: “Trần Phúc Tới, cái đồ hèn hạ nhà anh, trên người anh có chỗ nào tôi không biết mà anh ở đây giả vờ làm trai tơ! Không phải con anh chứ gì? Được, nó là con của mình tôi, sau này nó không có cha, một mình tôi cũng nuôi nó khôn lớn được. Tôi nguyền rủa anh cả đời này không sinh nổi một mụn con trai nào nữa!”

Những người xung quanh đều nhìn ra được, tên Trần Phúc Tới này e rằng đúng là hạng chẳng ra gì. Lời này làm bà nội họ Trần tức điên lên, bà ta xông tới định đ.á.n.h Vương Tiểu Vi. Người bên cạnh vội vàng can ngăn, đỡ lấy đứa bé từ tay cô. Vương Tiểu Vi cũng chẳng màng đến con nữa, lao vào giằng co ẩu đả với mụ già họ Trần.

Cố Thanh Hoan không ngờ trong biển người mênh m.ô.n.g lại có thể gặp lại Vương Tiểu Vi, hơn nữa hai chị em cô lại kỳ diệu cứu giúp cùng một người. Chẳng biết là nghiệt duyên hay là gì.

Cố Lan Đình vốn ghét ác như kẻ thù, thấy mụ già họ Trần không coi Vương Tiểu Vi là con người liền định xông vào giúp đỡ, Cố Thanh Hoan vội giữ c.h.ặ.t anh lại.

“Cậu giỏi nhỉ, định vào làm gì?”

“Em giúp cô ấy chứ sao, chị xem mụ già kia ra tay ác độc quá.”

“Cậu nghỉ ngơi giùm đi, cậu vào chỉ tổ vướng chân vướng tay, người ta không khéo lại tưởng cậu với cô ấy có gian tình đấy, cứ đứng đây mà xem đã.” Cố Thanh Hoan bình tĩnh chỉ đạo.

Có bao nhiêu người ở đây, Vương Tiểu Vi sẽ không chịu thiệt thòi quá lớn đâu. Vấn đề mấu chốt là chuyện này xử lý thế nào, nhà họ Trần đã nói rõ là không nhận mẹ con cô, làm sao để giành được lợi ích lớn nhất cho mình và con mới là quan trọng. Cố Thanh Hoan không muốn ra mặt giúp Vương Tiểu Vi cũng vì cảm thấy con đường sau này của cô ấy sẽ rất khó khăn, chỉ có tự mình trải nghiệm, tự mình giải quyết vấn đề thì sau này gặp chuyện mới không luống cuống. Chuyện này để họ tự xử lý sẽ tốt hơn. Cô là người ngoài, đâu có rảnh rỗi mà đi quản chuyện bao đồng này. Chỉ tội nghiệp đứa nhỏ, còn bé thế đã không có cha.

Hai người đang đứng quan sát từ góc khuất, đột nhiên Cố Thanh Hoan và Cố Lan Đình đồng thời thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào cổng.

Là Trần Chiêu Đệ! Sao bà ta lại đến đây? Chẳng lẽ...?

Trần Chiêu Đệ vừa vào, nhìn thấy vở kịch khôi hài này cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Em trai bà ta thế mà đã kết hôn ở quê? Lại còn sinh con rồi? Mụ già họ Trần muốn lừa người ngoài thì được, chứ lừa bà ta thì không đời nào. Cái đức hạnh của cậu em trai đó bà ta còn lạ gì? Ham ăn lười làm, từ nhỏ đã bị bà nội chiều hư, một chút khổ cũng không chịu được, chắc chắn là lúc xuống nông thôn không chịu nổi cực nhọc nên tìm đại một người phụ nữ để hầu hạ mình thôi. Cô gái này đúng là quá t.h.ả.m.

Trần Phúc Tới thấy chị gái đến thì thở phào nhẹ nhõm. Chị gã thông minh hơn bọn gã, lại có tiền, có chị ở đây chắc chắn Vương Tiểu Vi không thể làm nên trò trống gì.

Cố Thanh Hoan và Cố Lan Đình kinh ngạc khi thấy họ quen biết nhau, rồi sực nhớ ra họ đều họ Trần, nghĩ lại thì Trần Phúc Tới chính là em trai ruột của Trần Chiêu Đệ, thật là quá cẩu huyết. Hai người nấp sau đám đông, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình vì sợ bị Trần Chiêu Đệ phát hiện.

“Chị, chị bảo nhà Trần Chiêu Đệ với nhà họ Trần này có phải vẫn thường xuyên liên lạc với nhau không?” Cố Lan Đình nhỏ giọng hỏi.

“Chị cũng không rõ, cứ xem tiếp đi.” Cố Thanh Hoan đáp. Có lẽ họ có thể từ đầu mối này để tấn công Cố Duẫn Xuyên và mẹ con bà ta.

Trần Chiêu Đệ tuy không thích nhà họ Trần nhưng Trần Phúc Tới dù sao cũng là em trai ruột, bà ta không thể bỏ mặc. Vừa đến nơi, bà ta đã dùng thủ đoạn sấm sét, trực tiếp lôi Vương Tiểu Vi vào nhà để đàm phán.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.