Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 1.1
Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:30
Ngày 12 tháng 1 năm 1975.
Cuối năm cận kề, trên chuyến tàu hướng về Tây Bắc, người đông như nêm, không còn một chỗ trống.
Âm thanh ồn ào hỗn tạp cùng đủ loại mùi vị khiến đầu óc Lâm An An choáng váng, cảm giác cơ thể này còn yếu ớt hơn cả hai ngày trước…
Cô đưa tay lau một góc nhỏ trên ô kính toa tàu, nhìn ra phong cảnh trắng xóa lướt qua ngoài cửa sổ, tuyết phủ dày đặc, khí lạnh thấm xương.
Đang mải nhìn xuất thần, cô bỗng bị ai đó phía sau va mạnh khi đang đặt hành lý.
Lâm An An cảm thấy như xương cốt mình sắp vỡ vụn, ôm n.g.ự.c ho sặc sụa:
“Khụ khụ khụ~”
“Ai ôi!!! An An!”
Mẹ Lâm chỉ vừa quay người lấy nước, ngoảnh đầu lại đã thấy con gái bị đụng phải, lập tức lớn tiếng quát:
“Cô làm cái gì vậy hả? Không có mắt à? Nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Tiếng mắng của bà vang lên oang oang khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Người phụ nữ to béo va vào Lâm An An lập tức sa sầm mặt:
“Ôi!!!~ Nhìn cô kìa! Lão nương chỉ đặt cái hành lý thôi, thế mà cũng đụng trúng con gái cô đến mức mệnh hệ rồi cơ à? Con gái cô làm bằng giấy à?”
Nói rồi, bà ta lườm Lâm An An một cái thật dữ.
Những người khác cũng bắt đầu dồn ánh nhìn về phía cô gái trẻ.
Cô gái ấy trông khoảng ngoài hai mươi, dáng người cao dong dỏng, khoác chiếc áo bông màu xanh quân đội to sụ, quấn chặt toàn thân, chỉ lộ ra một cái đầu. Một b.í.m tóc tết dày đặt vắt sang bên n.g.ự.c trái. Tuy tóc dày nhưng lại khô xơ, vừa nhìn đã biết sức khỏe kém.
Thế nhưng, cô gái lại sở hữu một gương mặt đẹp mê hồn, lông mày lá liễu, đôi mắt thanh nhã, khí chất trong trẻo, thanh thuần như tuyết đọng trên ngọn cây, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể tan biến thành làn sương mỏng.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, mọi người lập tức bất giác hít thở nhẹ nhàng.
Đáng tiếc!
Một cô gái xinh đẹp như thế, vậy mà lại là một kẻ ốm yếu. Quả thực quá đáng tiếc.
“Mẹ, thôi đi.”
Lời vừa dứt, tim đập nhanh khiến Lâm An An vô thức kéo chặt cổ áo. Đôi bàn tay trắng như ngọc, khi siết lại càng lộ rõ làn da mỏng manh như cánh ve, xương cốt mảnh khảnh, trông thật yếu đuối đáng thương.
“An An, bảo bối của mẹ!” Mẹ Lâm vội bước đến vỗ về lưng con gái, xót xa không để đâu cho hết.
Người phụ nữ mập hừ lạnh một tiếng:
“Ốm yếu thế thì ở nhà đi, ra ngoài chen chúc làm gì? Muốn kiếm chuyện rồi đổ thừa người khác chắc? Tôi không dễ mắc bẫy đâu nhé! Đừng nói là không có chuyện gì, dù có xảy ra chuyện, tôi cũng chẳng sợ!”
Bà ta cứ thế mắng nhiếc không thôi, Lâm An An ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, vừa chạm mắt tới vết bớt đỏ bên dưới cằm trái của bà, cô hơi khựng lại!
Vội vàng đưa tay kéo tay mẹ, ra hiệu đừng kích động nữa.
“Thím ơi, vốn dĩ là do cơ thể cháu yếu, không liên quan gì đến thím cả. Tính tình mẹ cháu thẳng thắn, là do lo cho cháu nên mới lỡ lời, mong thím đừng để bụng, thật ngại quá ạ!”
Lâm An An vừa quay đầu, vừa lịch sự xin lỗi người phụ nữ mập.
“An An!”
Mẹ Lâm không nhịn nổi nữa. Người phụ nữ mập kia vô duyên đến thế, sao con gái bà lại còn phải cúi đầu xin lỗi?
Lâm An An vội vàng lắc đầu với bà:
“Mẹ, giúp con xoa lưng đi, con thấy khó chịu.”
Nói rồi lại ho sặc sụa.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, người phụ nữ mập càng thêm chướng mắt, không nhịn được chọc ngoáy:
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Đừng có ho vào người tôi, lây bệnh cho tôi thì sao? Đúng là xui xẻo!”
Con người vốn có thiên tính thích thương cảm kẻ yếu.
Và cũng có bản năng muốn đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích người khác, thể hiện sự bao dung và lòng tốt của mình.
Không cần Lâm An An hay mẹ Lâm nói thêm lời nào, những người xung quanh đã không nhịn được nữa, từng người lên tiếng trách mắng người phụ nữ mập.
“Này thím kia, thím quá đáng rồi đấy! Người ta bị thím đụng thành thế kia mà thím còn có mặt mũi đi c.h.ử.i người ta?”
“Đúng thế! Bà không nhìn lại xem thân hình mình ra sao à? Cô gái trẻ như thế sao chịu nổi bà va phải? Không xin lỗi thì thôi, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Béo thế kia chắc chắn mỡ nhiều, tôi thấy cô cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì đâu!”
Mỗi người một câu, khiến mặt người phụ nữ béo đỏ bừng, cổ nghẹn lại:
“Các người… các người nói linh tinh cái gì thế! Có biết con trai tôi là ai không hả? Con trai tôi là người Tây Bắc…”
Tiếng la hét của bà ta nhanh chóng bị nhấn chìm trong làn sóng bất bình của đám đông.
Mẹ Lâm đứng ngẩn người, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
Lâm An An khẽ siết tay bà một cái:
“Mẹ, bảo mọi người tản ra đi, ngột ngạt quá, con thấy khó chịu.”
Mẹ Lâm luống cuống gật đầu:
“Được được.”
Ở Tô Thành, mẹ Lâm nổi tiếng là người ăn to nói lớn. Dù có lý hay không, bà luôn giành phần thắng bằng cách hét to hơn và c.h.ử.i dữ hơn người khác.
Nhưng tình huống trước mắt… lại khiến bà có chút ngơ ngác.
Không cần cãi nhau?
Lại còn được nhiều người an ủi và bênh vực?
Lâm An An nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của mẹ, không nhịn được cong mắt cười khẽ, rồi lại tựa người ngồi xuống, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Thật sự là rất khó chịu, dù đã cố gắng thích nghi suốt một tuần, cô vẫn không thể làm quen nổi với thân thể này, thật sự là quá mức tàn tạ!
Là kiểu yếu đến mức chỉ cần bất cẩn một chút là có thể c.h.ế.t ngay lập tức…
Nhưng dù có khổ thế nào, còn sống vẫn hơn là c.h.ế.t, cô muốn sống!
Dù là xuyên đến một thời đại thiếu ăn thiếu mặc như thập niên bảy mươi, vẫn còn hơn là mất mạng.
Không sai, Lâm An An đã xuyên sách rồi!
Lâm An An xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại có tên [Thập niên 70: Góa phụ có chút cay, nhất quyết không tái giá], trở thành một nhân vật cùng tên sống bên lề câu chuyện, là người vợ trước đoản mệnh của nam chính…
Thật bi thảm! Một người c.h.ế.t sớm hơn người kia!
Nguyên chủ cũng tên là Lâm An An, hai mươi hai tuổi, quê ở Tô Thành. Chồng cô là quân nhân, lớn hơn cô ba tuổi, tên Sở Minh Chu, nghe nói còn trẻ đã là sĩ quan của Quân khu Tây Bắc, rất có bản lĩnh.
Thế nhưng hai người kết hôn được bốn năm, đến mặt nhau còn chưa từng gặp.
