Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 95.
Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:12
Mọi người trong quân khu phía Bắc thấy thái độ của Kiều Húc như vậy thì cũng có phần kinh ngạc.
Trong đó có người không nhịn được lên tiếng:
“Kiều thiếu tá, bọn họ rõ ràng là coi thường Hữu Vi, x.úc p.hạ.m cả đoàn văn công của chúng ta!”
Nhưng Kiều Húc lại hơi cau mày, cắt ngang lời hắn:
“Được rồi, đồng chí Lâm đã nói thế thì đừng tranh cãi nữa. Lần này chúng ta đến là để giao lưu học hỏi, không phải gây chuyện.”
Lâm An An liếc nhìn Kiều Húc một cái, trong lòng có chút cảnh giác với sự thay đổi thái độ của anh ta, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cô quay sang nhìn Lâm Tử Hoài và những người khác:
“Nếu họ đến để giao lưu, thì chúng ta cũng nên thể hiện phong thái của chủ nhà. Mấy chuyện lặt vặt thế này, bỏ qua đi.”
Lâm Tử Hoài và mấy người bên cạnh đều gật đầu, đang định đồng ý rồi rời đi, thì bên kia lại có người không chịu được.
Một thanh niên cao lớn bước lên hai bước, mặt mũi đầy bất mãn, nói:
“Này, nữ đồng chí, cô nói chuyện kiểu gì vậy? Gì mà chuyện lặt vặt? Thực lực của Hữu Vi nhà chúng tôi ai mà chẳng biết? Các người muốn so với anh ấy là trèo cao rồi, sao có thể coi là chuyện lặt vặt được?”
Lâm An An hơi nheo mắt lại, giọng điệu cũng lạnh đi:
“Đồng chí, tôi vừa mới nói rất rõ rồi, mỗi người đều có nét đặc sắc và điểm mạnh riêng, không nên tùy tiện so sánh cao thấp. Chúng tôi hoan nghênh mọi người đến trao đổi, nhưng nếu các anh cứ giữ thái độ thế này, thì rất khó mà đối xử thân thiện.”
Lâm Tử Hoài cũng bước ra, nói thêm:
“Đúng vậy! Tư tưởng giác ngộ của các anh thấp quá rồi. Miệng thì nói đến học hỏi, nhưng đến tôn trọng cơ bản còn không biết.”
Kiều Húc thấy bầu không khí lại bắt đầu căng thẳng, liền vội giơ tay ngăn lại:
“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Là bên chúng tôi sai trước!”
Anh ta gật đầu với An An:
“Tôi thay mặt họ xin lỗi đồng chí Lâm.”
Nói xong còn quay lại lườm đám người phía sau:
“Im lặng lại, đừng có gây chuyện nữa.”
Mấy người quân khu Tây Bắc dù trong lòng vẫn có chút ấm ức, nhưng dưới ánh mắt của Kiều Húc thì cũng không dám nói gì thêm.
Lâm An An nhìn bọn họ một cái, giọng nghiêm túc:
“Hy vọng các anh sau này đừng hành động nóng nảy nữa. Tất cả chúng ta đều là đồng đội, là chiến hữu, phải biết khiêm tốn và tôn trọng lẫn nhau. Có sức thì đem đi đóng góp cho xây dựng văn hóa trong quân đội.”
Mắt Kiều Húc càng thêm sáng rỡ, vội vàng gật đầu:
“Đúng, đúng! Đồng chí Lâm nói rất đúng.”
Lâm An An và Lâm Tử Hoài cùng mọi người không buồn để ý đến họ nữa, đang quay người rời đi thì…
“Đồng chí Lâm, xin hỏi, cô là nghệ sĩ violin của đoàn văn công Tây Bắc đúng không?”
Thấy cô sắp đi, Kiều Húc lại vội vàng lên tiếng hỏi.
Lâm An An dừng bước, quay đầu nhìn anh ta một cách mất kiên nhẫn:
“Không phải. Nghệ sĩ violin của đoàn văn công chúng tôi là Tùng Tuyền, do anh ấy có vấn đề sức khỏe nên tôi chỉ là người thay thế.”
Nói xong câu đó cô lại định rời đi, nhưng Kiều Húc đã vội chạy lên vài bước, chặn trước mặt cô:
“Nhưng tôi thấy cô kéo rất hay! Cô chưa từng vào đoàn văn công Tây Bắc sao?”
“… Ừm.”
“Vậy… vậy cô là người nhà quân nhân à? Nhà ai thế? Kết hôn chưa?”
Lâm An An: !
Một câu của Kiều Húc khiến không chỉ Lâm An An ngơ ngác, mà cả hai bên đều sững sờ.
“Cô ấy kết hôn rồi, là vợ quân nhân.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Thân hình cao lớn của Sở Minh Chu xuất hiện ở cửa, trên người mặc quân phục, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Lâm An An nhìn thấy là Sở Minh Chu thì lập tức nở nụ cười, nhanh chóng bước tới:
“Minh Chu, anh tới rồi à?”
Vừa đối mặt với Lâm An An, khí thế lạnh lùng trên người Sở Minh Chu lập tức thu lại. Trước mặt bao người, anh không hề né tránh, trực tiếp đưa tay nắm lấy tay cô, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông.
“Vừa rồi anh có chút việc nên tới trễ. Có chuyện gì sao?”
Lâm An An nghiêng người dựa vào anh, đơn giản kể lại sự việc vừa rồi.
Nghe xong, ánh mắt Sở Minh Chu trở nên lạnh lẽo, quét một vòng về phía Kiều Húc và những người đi cùng.
Kiều Húc há miệng, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng…
Sao cô lại thân thiết với người đàn ông kia như vậy?
Cô đã kết hôn rồi sao?
Kiều Húc là thiếu tá không quân của quân khu phía Bắc, vốn không thuộc đoàn văn công. Anh ta chịu đứng ra thay mặt đoàn cũng là vì người anh em tốt Mục Hữu Vi.
Chuyến đi này là do ông nội ép anh ta đi theo, nói là để mở mang tầm mắt, tận mắt thấy sự vất vả và nỗ lực của quân khu Tây Bắc, bảo anh ta học hỏi thêm.
Nhưng trong suy nghĩ của Kiều Húc, người Tây Bắc chỉ là lũ nhà quê nghèo khó, ngoài thể lực ra thì chẳng có gì, bảo anh ta học theo bọn họ thì không đời nào.
Ấy vậy mà chỉ vừa rồi… khi thấy Lâm An An trên sân khấu, lúc ấy cô còn chưa biểu diễn độc tấu, cô chỉ lặng lẽ ngồi ở một góc, điềm tĩnh, dịu dàng, xinh đẹp như một đóa nhài trắng.
Đến khi nghe bản độc tấu violin của cô, trái tim Kiều Húc như loạn nhịp.
Lời ông nội: “Thằng nhãi này, mày phải cưới một cô vợ Tây Bắc mới trị được cái tính hoang dã của mày!” giờ lại ứng nghiệm rồi.
Vừa gặp cô, anh chẳng màng cãi vã hai bên, quyết tâm tiến lên bắt chuyện.
Nhưng…
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Minh Chu, Kiều Húc bỗng rùng mình, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, cả người như rơi vào trạng thái bàng hoàng.
“Chúng tôi chỉ hiểu lầm chút thôi, giờ không sao nữa rồi.”
Sở Minh Chu nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc:
“Đây là quân khu Tây Bắc, không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện gây chuyện. Mong các anh biết giữ chừng mực.”
Mấy người phía sau Kiều Húc lập tức muốn phản bác, nhưng bị anh ta giơ tay ngăn lại.
Tình huống trước mắt, đến đứa ngốc cũng nhìn ra được.
Kiều thiếu tá lại đi để ý vợ người ta sao?
Đường đường là bảo bối nhà Kiều Tư lệnh, thế mà lại thích kiểu đó hả?
Mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng…
Sở Minh Chu cũng chẳng buồn phí lời với đám người đó, trong lòng anh lúc này như có lửa đốt!
Nhưng hôm nay là ngày vui, phải chú ý giữ chừng mực.
“Về thôi.”
Anh nắm tay Lâm An An, kéo cô rời đi.
Lâm Tử Hoài vội vàng chào tạm biệt mọi người trong đoàn văn công.
Hai người sóng vai bước đi, bầu không khí bỗng trở nên trầm lặng một cách kỳ lạ.
Lâm An An cảm thấy tâm trạng anh không được tốt, liền khẽ lắc nhẹ bàn tay đang nắm, dịu dàng dỗ dành:
“Minh Chu, anh đừng giận mà, vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để tâm nha.”
Sở Minh Chu khựng lại một chút, khẽ “ừm” một tiếng:
“Sau này tránh xa mấy người đó ra, bọn họ chẳng có ý tốt gì đâu.”
Lâm An An bị câu nói của anh chọc cười:
“Em biết rồi mà, có anh ở bên, em chẳng sợ ai hết.”
“Ừ.”
Lâm An An lại cố ý lắc tay mạnh hơn, giọng ngọt như mật:
“Có chồng em bảo vệ, em chẳng sợ trời chẳng sợ đất, chồng em là giỏi nhất luôn đó~”
Thấy cô giống hệt một con nhóc chuyên nịnh nọt, Sở Minh Chu khẽ cong môi cười, tay siết c.h.ặ.t t.a.y cô thêm chút nữa.
Lâm Tử Hoài đi theo phía sau, muốn nói cũng không xong, im lặng cũng chẳng được…
Về đến nhà, bà cô đã chuẩn bị sẵn cơm canh chờ sẵn:
“Đói lắm rồi phải không? Diễn vào giờ đó là dở nhất, cơm tối không ăn được miếng nào, hại dạ dày lắm đấy.”
Lâm Tử Hoài gật đầu đồng tình, lập tức ngồi xuống ăn ngấu nghiến:
“Mấy đứa có xem phần biểu diễn của anh không? Thế nào hả?”
Sở Minh Lan vô cùng ủng hộ, giơ liền hai ngón tay cái:
“Anh Tử Hoài siêu đỉnh luôn đó! Chúng em vỗ tay suốt, anh có thấy không?”
Sở Minh Vũ cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa:
“Anh Trình là mắc cười nhất! Anh ấy coi mà chảy cả nước miếng luôn!”
