Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 119

Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:15

Lời vừa dứt, Đới Lệ Hoa đã “phụt” cười thành tiếng.

Chị liếc xéo đám người Thang Tĩnh Xảo một cái:

“Được rồi, nghe em, mình không chấp bọn ch.ó điên này, đi thôi!”

Nói xong, chị lập tức khoác tay Lâm An An, sải bước rời đi.

Thang Tĩnh Xảo tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng dữ dội, đứng tại chỗ một lúc lâu mới hét về phía bóng lưng hai người:

“Lâm An An, cô đừng có đắc ý, chuyện này chưa xong đâu!”

Đáp lại cô ta, chỉ là tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần.

Trên đường đi, Đới Lệ Hoa vẫn còn bực bội lầm bầm:

“Mấy người đó làm sao thế không biết? Trước kia ai cũng bình thường, giờ từng đứa như bị rút hết m.á.u vậy, chuyên đi kiếm chuyện! Lần sau mà để chị gặp lại, nhất định phải dạy cho bọn họ một trận ra trò!”

“Chị Lệ Hoa, đừng giận nữa.”

Lâm An An mỉm cười, giọng nói mềm nhẹ, “Cũng may có chị bênh vực em, nếu không chắc em không biết phải làm sao.”

Đới Lệ Hoa nghe vậy thì sắc mặt dịu lại một chút:

“Chị nào có thể trơ mắt nhìn họ bắt nạt em chứ? Nhưng mà An An, em cũng đừng để tâm mấy lời vớ vẩn đó, chị thấy chúng nó là đang ghen tị với em đấy!”

“Em không để tâm đâu. Thật ra em với Thang Tĩnh Xảo cũng chẳng thân thiết gì, nhưng không hiểu sao cô ta lại có ác cảm với em dữ vậy.”

Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến phòng y tế của đơn vị.

Khi tiêm, Lâm An An c.ắ.n chặt răng, không phát ra tiếng nào.

Mũi tiêm này… thật sự rất đau.

May mà tay nghề của Đới Lệ Hoa vững, kỹ thuật lại tốt.

Sau khi tiêm xong liều bổ trợ và nghỉ ngơi một lát, Đới Lệ Hoa tiếp tục vận hành máy khí dung để Lâm An An làm liệu trình.

Phía Thang Tĩnh Xảo thì không ổn như vậy.

Lâm An An khiến cô ta mất mặt trước đám chị em, sao cô ta chịu bỏ qua dễ dàng?

Đuổi hết đám Thi Lai Đệ đi, cô ta lập tức đến thẳng đơn vị, hằm hằm bước vào văn phòng của Thang lữ trưởng, vành mắt hơi đỏ, khuôn mặt đầy ấm ức.

Thang lữ trưởng đang đọc tài liệu, ngẩng lên thấy con gái với vẻ mặt như vậy, liền nhíu chặt mày.

“Lại sao nữa? Ai chọc con đấy?”

Thang lữ trưởng đặt tài liệu xuống, đôi mày rậm cau lại.

Thang Tĩnh Xảo ngồi xuống đối diện, giận dữ đập mạnh vào tay vịn ghế:

“Còn không phải cái con Lâm An An đó sao, con chưa từng thấy ai đáng ghét như cô ta!”

Thang lữ trưởng nghe đến cái tên Lâm An An, sắc mặt hơi đổi, trở nên khó xử hơn.

Ông trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

“Chỉ vì một mình Sở Minh Chu… có đáng không?”

Thang Tĩnh Xảo nghe vậy thì càng thêm uất ức:

“Bố! Ngay cả bố cũng nói vậy sao? Mà chuyện này là hai việc khác nhau!”

“Hai việc khác? Nếu không phải vì Minh Chu, con có đến mức nhằm vào người ta như thế không? Con đó… bố thật không biết nên nói gì với con nữa.”

“Bố muốn nói sao cũng được! Nhưng đúng là hai chuyện khác nhau! Con thừa nhận con thích Sở Minh Chu, nhưng con cũng thật lòng coi thường Lâm An An! Cô ta có gì hay? Nhân phẩm thì tệ, sức khỏe thì yếu, lại chẳng có tố chất gì, dựa vào đâu mà được ở bên Minh Chu?”

Thang lữ trưởng thở dài:

“Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Giờ Sở Minh Chu đã kết hôn với Lâm An An rồi, con đừng…”

“Con không chịu!” Thang Tĩnh Xảo ngoan cố ngắt lời, “Con đâu có cưỡng cầu gì, chính bố từng nói con với Minh Chu mới là trời sinh một cặp. Con còn chẳng chê anh ấy từng ly hôn, còn muốn thế nào nữa? Bố, bố nhất định phải giúp con!”

Thang lữ trưởng nhìn con gái đầy bất lực:

“Con bảo bố giúp thế nào? Bây giờ Sở Minh Chu một lòng muốn rút đơn ly hôn, sống yên ổn với Lâm An An. Bố chẳng lẽ lại ép người ta ly hôn?”

Thang Tĩnh Xảo sững sờ tại chỗ!

“Bố nói… anh ấy muốn rút đơn ly hôn?”

“Ừ.”

“Sao có thể như vậy được!” Trong mắt Thang Tĩnh Xảo thoáng qua vẻ bối rối, nhưng rồi lại trở nên kiên quyết, “Chắc chắn là vì chuyện lần trước! Lần đó ầm ĩ quá, bây giờ mà ly hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy. Bố, bố không được hủy đơn ly hôn của anh ấy!”

Thang lữ trưởng nhăn mặt đến nỗi cả khuôn mặt như nhăn lại:

“Việc đó không đúng quy định, con đừng làm loạn nữa. Mau về nhà, đừng vì chuyện này mà gây rối thêm.”

“Bố!”

“Về đi.”

“Được, các người ai cũng bênh con tiện nhân đó, muốn ép con vào chỗ c.h.ế.t mới vừa lòng đúng không…”

Thang Tĩnh Xảo thấy bố không chịu giúp, vừa tức vừa lo, đành hậm hực dậm chân, để lại một câu đầy hằn học rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Bên này, sau khi làm xong khí dung, Lâm An An liền cáo từ ra về.

Chợt nhớ lời bà cô Sở nói trong nhà sắp hết giấm, cô tiện đường ghé vào cung tiêu xã mua một túi.

Lúc ấy, không xa phía trước vang lên tiếng mắng c.h.ử.i om sòm:

“Con nhãi ranh kia! Cậu mày đã bàn bạc xong với mẹ mày rồi, mày còn không chịu là sao? Mày tưởng mày có tư cách mà chê bai à? Mày không lấy chồng thì lấy gì mua xe cho em trai mày hả?”

“Đi! Phải đi tìm mẹ mày nói chuyện cho rõ! Mày cào cấu tao thành ra thế này! Tao dù sao cũng là mợ của mày, lặn lội đường xa đến đây báo tin mừng, lại còn bị mày đối xử thế này là sao?”

Một người phụ nữ trung niên đang c.h.ử.i ầm lên khiến ai nấy đều ngoái nhìn.

Lâm An An vừa ra khỏi cung tiêu xã thì cũng đúng lúc bắt gặp cảnh tượng kia.

Là Thi Lai Đệ?

Bước chân cô khựng lại, bất giác nhìn kỹ vài lần.

Cô nhận ra bộ áo bông hoa xám kia, lúc nãy Thi Lai Đệ còn mặc nó khi nói năng châm chọc trước mặt cô.

Tình hình trước mắt khá hỗn loạn.

Người phụ nữ trung niên kia vẫn không ngừng c.h.ử.i mắng và ra tay đ.á.n.h Thi Lai Đệ.

Thi Lai Đệ thì nước mắt đầm đìa, vừa vùng vẫy vừa đáp trả, chẳng hề khách sáo.

Người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Hai cô vợ trẻ có lòng tốt muốn đến can ngăn, nhưng bị người bên cạnh kéo lại.

“Này, đừng có qua đó, con bé đó là con nhà họ Thi đấy. Cô mà xông vô, không những không can được mà còn bị vu vạ cho xem.”

“Đúng đó, từ sau khi lão Thi mất, vợ ông ấy càng ngày càng quá quắt. Bà ta đem cả đám con gái là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Thiêm Đệ, Niệm Đệ ‘bán’ đi hết, giờ đến lượt Lai Đệ cũng không tha!”

“Cũng chẳng trách được người ngoài, bên nhà mẹ đẻ của bà chị dâu nhà họ Thi ấy… chậc chậc chậc, đúng là một ổ chuyên phá hoại gia đình!”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, không chỉ hai cô vợ trẻ bị kéo lại hiểu rõ, mà Lâm An An cũng hiểu ra, thì ra Thi Lai Đệ sinh ra trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ.

Có vẻ sống chẳng dễ dàng gì.

Nếu là thường ngày, có lẽ Lâm An An còn thấy khó xử mà do dự, nhưng hôm nay thì cô hoàn toàn chẳng muốn can dự, lập tức vòng qua định rời đi.

Nào ngờ đúng lúc ấy, ánh mắt Thi Lai Đệ ngẩng lên, chạm thẳng vào ánh nhìn của Lâm An An.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng loạn và xấu hổ.

“Các người đang làm gì đấy? Mau buông cô ấy ra!”

Giọng của Đới Lệ Hoa vang lên không xa.

Lâm An An hơi nhíu mày, lại một lần nữa dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên là Đới Lệ Hoa.

Chỉ thấy chị bước vội tới, lao thẳng vào đám đông, một tay kéo người phụ nữ trung niên kia ra, gạt khỏi Thi Lai Đệ.

Người phụ nữ đó không nói không rằng, lập tức lăn ra nằm đất:

“Ối giời ơi, bị đ.á.n.h c.h.ế.t rồi! Thi Lai Đệ, mày là đồ sao chổi, tao là mợ mày mà bị người ta đ.á.n.h đến mức này, mày còn trơ mắt ra mà nhìn?”

Lâm An An: …

Cảnh tượng này khiến cô đứng hình, đây chẳng phải là đang trắng trợn vu khống đó sao?

Thi Lai Đệ vội vàng nép sau lưng Đới Lệ Hoa:

“Bác sĩ Đới!”

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lâm An An mím môi, trong lòng chợt thấy khó xử, đi tiếp cũng không ổn, đứng lại cũng không xong.

Ánh mắt cô thoáng nghi hoặc, không hiểu tại sao Đới Lệ Hoa lại ra tay giúp Thi Lai Đệ.

“Bác sĩ? Cô là quân y đúng không? Tôi phải lên quân doanh kiện cô, cô đ.á.n.h tôi bị thương nặng rồi, tôi phải nhập viện ngay bây giờ…”

Người phụ nữ đó bắt đầu la lối om sòm, nói một tràng dài, toàn là những lời có ý định ăn vạ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.