Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 2.

Cập nhật lúc: 29/10/2025 04:31

Người Tây Bắc nhìn chung có nét mặt sắc sảo, đậm nét. Đưa mắt nhìn qua, đa số đều là lông mày rậm, mắt to, vóc người cao lớn hơn hẳn người Tô Thành, ăn mặc chủ yếu là các gam màu xanh, xám, hoặc xanh quân đội, hiếm thấy màu sắc tươi sáng.

Đang nhìn ngó vu vơ, cô bỗng chú ý đến một người đàn ông lén lút khả nghi, đang mon men đến gần một cụ già và… rút d.a.o nhằm vào chiếc túi vải của bà cụ!

Là trộm sao!?

Lâm An An lập tức khựng lại.

Vừa căng thẳng, hơi thở đã trở nên khó nhọc. Mà hễ thở không nổi thì lại ho dữ dội.

Rõ ràng cô đã nhìn thấy…

Nhưng với cái thân thể tàn tạ thế này, muốn làm một việc tốt thôi cũng quá sức.

Bỗng nhiên, vài bóng người mặc quân phục màu xanh lá bước ngang qua, đó là màu xanh của quân đội, khác hẳn với trang phục thường thấy!

Lâm An An không nghĩ ngợi nhiều, tay trái khẽ vươn ra, níu nhẹ lấy vạt áo của một người:

“Đồng chí, bên kia có trộm! Khụ khụ khụ khụ~”

Cô đã dồn toàn bộ sức lực còn sót lại vào lời cảnh báo ấy, nhưng với người đàn ông cao lớn kia, động tác ấy chẳng khác nào lông vũ lướt qua, còn tiếng nói thì nhỏ đến mức thậm chí còn không bằng tiếng ho của cô…

May mà quân nhân vốn tai thính, Sở Minh Chu đã nghe thấy.

Anh nhìn theo hướng tay phải mà Lâm An An chỉ, đập ngay vào mắt là tên trộm đang móc túi cụ già!

Chưa đầy một giây sau, Lâm An An chỉ thấy bóng người bên cạnh mình “vèo” một cái đã lao đi!

Rồi tiếp theo đó là mấy bóng quân phục khác cũng nhanh chóng đuổi theo, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, mạnh mẽ, chẳng khác nào cảnh phim hành động.

Hàng mi của Lâm An An run nhẹ, nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục đá văng con dao, rồi chỉ hai ba động tác đã khống chế được tên trộm. Tất cả diễn ra trong chớp mắt, thật sự lợi hại.

Thật đúng là đồng chí tốt của nhân dân!

Trong mắt cô còn chưa hết vẻ tán thưởng thì phía bên kia đã xảy ra biến cố, bắt đầu ồn ào náo loạn.

Cụ già bị trộm bất ngờ phát điên, vừa khóc lóc vừa la hét nói họ bắt nhầm người, kêu đó là con trai mình!

Vừa gào vừa đánh, dùng tay tát, cào cấu mấy anh lính, miệng không ngừng tru tréo rằng quân nhân ức h.i.ế.p dân lành, đ.á.n.h người vô tội…

Tên trộm kia cũng mắt rơm rớm gọi “mẹ ơi mẹ ơi”, vừa vùng vẫy vừa khóc như bị oan ức.

Lâm An An: ???

Cái gì thế này? Bi kịch kiểu này cũng xảy ra được à?

Nhưng trộm vẫn là trộm, liên quan gì đến thân phận?

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, người xung quanh thấy có chuyện náo nhiệt thì kéo đến xem, nhưng thấy người bắt trộm là quân nhân thì không ai dám can thiệp hay tiến lại gần.

Người mỗi lúc một đông, che mất tầm nhìn của Lâm An An.

Đúng lúc ấy, mẹ cô vội vàng quay lại:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Bà vừa muốn hóng chuyện một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt con gái xanh xao t.h.ả.m hại, lập tức đỡ lấy cô, chuẩn bị rời khỏi chỗ đó.

“Mẹ tìm được xe rồi. May quá, gặp được người đồng hương, nhà họ ở gần đại viện quân khu, nói có thể cho mình quá giang một chuyến.”

“Chắc con mệt lắm rồi phải không? Ở đây đông người lắm lời, lỡ va vấp trúng thì nguy to. Mình đi thôi.”

Lâm An An quay đầu nhìn về phía đám đông một cái, khẽ gật đầu:

“Dạ, chỉ là mấy quân nhân bắt một tên trộm, không có gì đáng xem.”

“Vậy à…”

Mẹ cô đỡ cô dậy, gần như cõng cô rời khỏi ga.

Tại sảnh chờ nhỏ trong nhà ga.

Cảnh sát trực ga nhanh chóng có mặt, lập tức tiếp nhận và khống chế tên trộm.

Nhưng tên trộm cùng bà mẹ của hắn không phải loại dễ đối phó, vừa làm loạn vừa mồm năm miệng mười, liên tục hét lên:

“Quân nhân đ.á.n.h dân thường! Chúng tôi sẽ kiện lên đơn vị các anh!”

Sở Minh Chu định tìm nhân chứng, nhưng quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Lâm An An đâu nữa.

Hai mẹ con tên trộm thấy không ai đứng ra làm chứng, lại càng được thể lấn tới, khí thế hừng hực.

Chuyện tuy nhỏ, nhưng cũng đủ khiến mấy người Sở Minh Chu bực mình không để đâu cho hết.

Trong đầu anh chợt lóe lên gương mặt tái nhợt kia, siết chặt nắm tay.

Lúc này, Lâm An An đã sớm ngồi lên chiếc xe bò của người đồng hương, lắc lư lảo đảo trên đường đến đại viện quân khu.

Hoàn toàn không hay biết rằng lòng tốt vừa rồi lại trở thành chuyện dở khóc dở cười.

“An An à, mẹ thấy con cứ ở lại đây yên tâm chữa bệnh là được rồi, còn nhất quyết kéo thằng út vào bộ đội làm gì chứ? Quân khu Tây Bắc này là nơi gian khổ nhất cả nước, nó thì tay yếu chân mềm, vào đấy có làm nên trò trống gì?”

“Ở nhà học hành tử tế chẳng hơn sao? Đến lúc đó bỏ chút tiền, nhờ người này người kia, biết đâu cũng đỗ được vào đại học Công Nông Binh, có tiền đồ giống con.” Mẹ Lâm vừa nói vừa lấy tấm chăn bông dày từ trong túi ra, quấn kín người Lâm An An, ôm chặt như ôm một đứa trẻ.

Gió lạnh rít lên từng cơn, táp thẳng vào mặt, khiến mặt bà đỏ ửng lên vì rét, nhưng tuyệt nhiên không kêu ca lấy một lời.

Lâm An An thoáng xao động. Thứ tình mẫu tử chân thành, mãnh liệt đến mức muốn tràn ra ấy, là điều mà cô chưa từng được cảm nhận, dù đã sống đến hai đời.

Từ nhỏ, cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, quen thuộc với sự lạnh lùng và vô tình của lòng người.

Sau này được bố mẹ ruột nhận lại, cô từng ngỡ đó là bến đỗ, là một mái nhà thật sự.

Nhưng không ngờ lại trở thành nguồn hiến thận cho cô em gái cùng huyết thống, và mơ hồ c.h.ế.t ngay trên bàn mổ.

Hối hận không?

Dĩ nhiên là có, và là nỗi thất vọng tận đáy lòng.

Cô đã cố gắng sống hết mình, vậy mà lại bị giẫm đạp tàn nhẫn như thế?

Lâm An An khẽ nghiêng người, tựa sát vào lòng mẹ, ngắt mạch suy nghĩ miên man.

“Với thành tích và năng lực hiện tại của thằng út, muốn vào đại học Công Nông Binh là điều không thể. Tốt nhất là vào quân đội rèn luyện trước, sau đó dựa vào sự tiến cử trong quân ngũ, may ra còn có chút cơ hội.”

Mắt mẹ Lâm sáng bừng lên:

“Thì ra con tính như vậy! Mẹ cứ thắc mắc mãi, sao con nỡ đẩy em nó đi lính.”

Lâm An An cụp mắt xuống, không trả lời.

Cô đương nhiên chỉ đang nói bừa thôi~

Muốn kéo thằng em si tình kia lại gần bên, đương nhiên là còn có mục đích khác.

Nguyên chủ thương thằng em trai phế vật đó, không nỡ để nó chịu khổ.

Nhưng Lâm An An thì không, cô theo chủ nghĩa giáo d.ụ.c kiểu sói, cứ bắt về trước đã rồi dạy dỗ sau, làm l.i.ế.m cẩu không có tiền đồ.

Còn việc chữa bệnh, thì đương nhiên cô muốn tận dụng thân phận người nhà quân nhân để được điều trị tại bệnh viện quân y, cố gắng trùng tu cái thân thể rách nát này, sống thêm được ngày nào hay ngày đó.

“Mà em con chắc mấy hôm nữa cũng phải xuất phát rồi, vậy mà chẳng thèm chào hỏi Sở Minh Chu lấy một tiếng, con nghĩ chồng con có trông nom nổi nó không? Hai đứa lần đầu gặp mặt đấy!”

“Mẹ à, anh ấy là con rể của mẹ mà, mẹ mở miệng ra thì có gì là khó?”

Nghe vậy, mẹ Lâm thoáng căng thẳng, siết tay lại:

“Ừ nhỉ, con nói cũng đúng, dù sao mẹ cũng là mẹ vợ của người ta mà.”

Xe bò đưa hai mẹ con đến cổng đại viện Quân khu Tây Bắc.

Sau khi lịch sự chào tạm biệt người đồng hương, họ ngước nhìn cánh cổng sừng sững phía trước, bức tường bao quanh cao lớn, sơn màu xám đơn sơ, phủ đầy tuyết trắng, càng tôn thêm vẻ uy nghi, lạnh lùng.

Cánh cổng sắt to nặng đóng kín, hai bên có lính gác mang s.ú.n.g đứng nghiêm, vừa oai phong vừa đáng sợ…

“An An, con đứng đây đợi.”

Hai người tất nhiên bị chặn lại, nhưng mẹ Lâm chưa kịp để lính canh lên tiếng, đã nhanh chóng lấy ra giấy tờ: giấy đăng ký kết hôn giữa Lâm An An và Sở Minh Chu, thư giới thiệu và giấy xác nhận thân nhân đi theo quân.

“Tôi là mẹ vợ của Sở Minh Chu, đây là vợ nó, chúng tôi tới đơn vị để làm thủ tục theo quân!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.