Thập Niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 186
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:47
Chử Hi cúi xuống nhìn, là một chùm hoa đỗ quyên đỏ rực.
"..."
Lận Tông Kỳ vẫn còn ngượng, bưng chậu nước tắm đi qua cô, cố tình làm mặt lạnh không nhìn cô.
Tối lên giường, Chử Hi cười hỏi: "Anh tặng hoa em là có ý gì?"
Hai người ngồi đối diện nhau, một đầu giường một cuối giường, con gái nhỏ ở giữa lộn nhào, quần áo xộc xệch, tóc tai dựng đứng, cười một mình khoái chí.
Lận Tông Kỳ thấy con lăn đến, sợ ngã nên đưa chân ra chắn, nghe vợ hỏi thì nghiêm túc nhìn cô: "Sau này cứ ở nhà, anh nuôi em và con."
Chử Hi im lặng nhìn anh, cuối cùng khẽ "ừ" một tiếng.
Thực ra lúc nãy tắm cô còn định kể cho anh nghe chuyện Tô Hòa đặt điều, chuyện những kẻ kia bắt nạt cô, mách lẻo với anh. Nhưng nhìn Lận Tông Kỳ thế này, cô lại không nói nên lời. Dù sao kiếp trước họ là vợ chồng, dù sao những người kia cũng là vợ quân nhân, thân phận anh là quân nhân, là để bảo vệ đất nước chứ không phải để vướng vào mấy chuyện đàn bà tủn mủn này vì cô.
Đối với hành động của những người đó, không phải Chử Hi không giận. Ban đầu cô làm những việc này đúng là có tư tâm, nhưng cô cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cuối cùng lại nhận kết quả thế này.
Thậm chí vì Tô Hòa, cô còn giận lây sang cả Lận Tông Kỳ, dù biết anh vô tội nhưng cô không thể hoàn toàn lý trí được. Cô thậm chí còn nghi ngờ, có phải do duyên phận giữa họ quá sâu nên anh cứu người một cái là đụng ngay phải Tô Hòa.
Trước kia Chử Hi không tin mấy chuyện này, nhưng đã xuyên không rồi thì không tin không được.
Ánh mắt dừng lại trên người con gái, tâm trạng cô phức tạp. Vì cô mà không biết con trai của Lận Tông Kỳ (ở kiếp trước) có còn cơ hội ra đời không?
Như vậy có tính là tạo nghiệp không?
Lận Tông Kỳ thấy vợ ngẩn người, tưởng chuyện này đả kích cô quá lớn. Khi con gái chưa chơi đã, anh đã xách nó vào trong chăn bắt ngủ.
Anh ôm Chử Hi nằm xuống, vỗ về lưng cô: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai dám bắt nạt em đâu. Mai anh đi gặp Sư trưởng Lưu, không được thì gặp Tư lệnh..."
Chử Hi nắm lấy tay anh: "Không cần đâu. Như anh nói đấy, em có anh nuôi rồi thì sợ gì. Chuyện cái xưởng em chỉ làm cho vui lúc rảnh rỗi thôi, họ thích thì cứ lấy đi. Sau này em ở nhà chăm con, chăm sóc anh, còn nhàn hạ hơn."
"Quản cái này cái kia mệt c.h.ế.t đi được. Nếu Sư trưởng Lưu hay ai tìm anh, anh đừng nhận lời giúp em nhé."
"Sẽ không đâu. Em không muốn thì dù ai đến nói anh cũng không đồng ý."
"Ừ."
Lận Tông Kỳ nói được làm được. Xưởng xảy ra chuyện, Lương Tố Nhã tìm phu nhân Sư trưởng Lưu cũng vô dụng. Bà Lưu tự nhiên nghĩ ngay đến việc tìm Chử Hi, nhưng lần trước nói chuyện bà đã phát hiện ra cô gái này nhìn thì hòa nhã nhưng đã quyết là rất bướng, khuyên thế nào cũng không nghe, làm như cái chức xưởng trưởng này với cô chẳng là gì cả.
Bà Lưu không phải mấy bà vợ lính ít kiến thức, bà biết rõ vai trò của Chử Hi quan trọng đến mức nào. Tóm lại một câu, cái xưởng này thiếu ai cũng được, nhưng thiếu Chử Hi là không xong.
Thế mà có mấy mụ đàn bà vừa nếm chút ngon ngọt đã tưởng mình ghê gớm, dám chạy đến trước mặt chồng bà tố cáo, không biết là đang tự đào hố chôn mình.
Theo ý của bà Lưu và Lương Tố Nhã là muốn Chử Hi ra mặt nói chuyện với lãnh đạo xưởng may, xem có thể thư thả cho lô hàng này không. Mỗi lần đi giao hàng hay gọi điện đều là Chử Hi làm, cô quan hệ tốt với lãnh đạo bên đó, lại từng giúp họ giải quyết vấn đề, có quan hệ có nhân mạch.
Đương nhiên cũng có thể dùng danh nghĩa quân đội, nhưng lần này lỗi thuộc về phía xưởng vợ quân nhân, họ đuối lý, lãnh đạo quân đội biết chuyện chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu xưởng may không nhượng bộ thì chỉ có nước bồi thường. Vấn đề là lấy đâu ra tiền? Vừa mới phát lương xong.
Bắt các chị em tự bỏ tiền túi ra đền? Nghĩ thôi đã biết là không thể, có người giở thói cùn ra thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Kể cả có đan lại cũng mất thời gian. Hơn nữa hợp đồng với xưởng vận tải, xưởng may giấy trắng mực đen rành rành ra đó. Áo len dệt rồi tháo ra đan lại nhìn là biết ngay, chỉ có nước đổi len mới, chi phí lại là một khoản lớn.
Hiện tại hoàn toàn lâm vào bế tắc.
