Thập Niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 217
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:51
Chắc tưởng Chử Hi đang đợi mình, anh tự luyến cười khẽ một tiếng, nhanh chóng leo lên giường, vươn tay định ôm vợ: "Mau ngủ đi, nửa đêm rồi."
Miệng thì nói vậy nhưng tay chân lại chẳng có vẻ gì là buồn ngủ. Vừa ôm người vào lòng, anh đã ghé mặt sát lại định hôn.
Chử Hi bực mình đ.ấ.m cho anh hai cái. Cô không tin là anh không biết gì, khoản giả ngu thì anh là nhất rồi.
Nhưng dù sao cũng đã xa cách quá lâu, hai vợ chồng đùa giỡn một chút rồi lại quấn lấy nhau. Xong việc, Lận Tông Kỳ thỏa mãn nằm trên giường, tay vẫn ôm chặt Chử Hi không buông, thở dài một tiếng: "Vẫn là có vợ ở nhà tốt hơn, lòng dạ mới thấy yên ổn."
Lần này Chử Hi không chê anh sến súa nữa, ngược lại còn nũng nịu ôm lấy anh, áp mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc cọ cọ: "Không đi nữa đâu, sau này sẽ không xa nhau nữa."
Bàn tay đặt trên vai anh lơ đãng vuốt ve vành tai, không biết nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên tì cằm lên vai anh, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc rồi nói: "Cảm ơn anh."
Có lẽ nếu được làm lại một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn con đường này, nhưng tâm thế rốt cuộc đã thay đổi. Trước kia, cô luôn cho rằng con người phải sống vì bản thân mình, trên đời này không ai quan trọng bằng chính mình. Con cái rồi sẽ lớn khôn, hôn nhân hay đàn ông cũng có thể thay đổi, chỉ có bản thân mạnh mẽ mới không bị đ.á.n.h gục khi gặp sóng gió, mới không để mình bị tổn thương.
Những điều đó thực ra không sai, chỉ là cô đã đặt gia đình và sự nghiệp ở thế đối lập, thậm chí ép nội tâm mình phải hướng về sự nghiệp, biến bản thân thành một người có tình cảm đạm bạc, không muốn hy sinh và cũng không dám hy sinh.
Nhưng hiện tại trong lòng cô, Lận Tông Kỳ và các con là ưu tiên số một. Hy sinh không nhất thiết phải nhận lại sự đền đáp, cô chỉ muốn đối tốt với họ, bởi vì anh là chồng cô, Nha Nha và Tinh Tinh là con cô, chỉ vậy thôi.
Cô đi học đại học, cô nỗ lực nâng cao bản thân, chỉ là muốn thực hiện giá trị của mình, điều đó không hề mâu thuẫn với chồng con.
Có thể nói, Chử Hi của hiện tại mới thực sự hiểu rõ mình rốt cuộc mong muốn điều gì.
Lời cảm ơn bất ngờ của Chử Hi khiến Lận Tông Kỳ nhất thời không phản ứng kịp. Anh ngẩn người, không biết là ngại ngùng hay sao mà tặc lưỡi một cái, rồi ấp úng nói: "Cái người đàn bà này, lại còn bày đặt khách sáo. Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, làm như tôi là người ngoài không bằng, em là vợ tôi kia mà."
Nói rồi anh xoay người, ôm chặt lấy cô, ghé sát vào tai Chử Hi thì thầm vẻ lưu manh: "Nếu em thực sự muốn cảm ơn tôi, hay là chúng ta làm thêm hiệp nữa đi."
"... Cút!"
Mấy ngày ở nhà, Chử Hi hoàn toàn thả lỏng bản thân. Cô không đọc sách, cũng chẳng lên kế hoạch công việc, đầu óc trống rỗng, chỉ tập trung nấu cơm, giặt giũ cho Lận Tông Kỳ và hai con.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đưa đón hai đứa nhỏ đi học. Trước kia khi cô được nghỉ thì bọn trẻ cũng nghỉ, chưa bao giờ cô thực sự tham gia vào nếp sinh hoạt đi học của các con.
Buổi sáng thức dậy, cô làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng: trứng ốp la hình trái tim, mì xào đặt trong đĩa rắc thêm ít hành thái, bên cạnh trang trí vài lát cà chua, dưa leo, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Tối qua cô còn ủ bột, băm nhân thịt, cố ý để dành sáng nay làm bánh bao chiên.
Hai cô con gái đều rất thích ăn, nhất là cô út, vừa chỉ vào cái bánh bao chiên vừa nói: "Mẹ ơi, trưa nay con vẫn muốn ăn cái này."
Cái miệng nhỏ ăn đến bóng nhẫy dầu mỡ.
Lận Tông Kỳ cũng thích, sức ăn của anh lớn, cứ hai miếng là hết một cái, một mình anh chén bay sáu cái bánh, khiến cô em út ngồi bên cạnh sốt ruột: "Bố đừng ăn nữa mà."
Rõ ràng trong đĩa của mình vẫn còn, thế mà con bé cứ lo mình không đủ ăn.
Lận Tông Kỳ cười hề hề, chẳng nể nang gì, còn gõ gõ vào bát con gái: "Con mà không ăn nhanh, bố ăn luôn cả phần trong bát con đấy."
Cô em út tức quá vội vàng ôm khư khư cái đĩa của mình, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn bố.
Chử Hi ngồi bên cạnh tức mình giật luôn cái đĩa trước mặt Lận Tông Kỳ, lườm anh một cái: "Anh làm cái kiểu gì thế? Không sợ Tinh Tinh học theo à?"
"Đừng ăn nữa, ăn nhiều đầy bụng đấy. Trong chõ vẫn còn bánh bao hấp, lát nữa hai đứa mỗi đứa mang một cái, tan học đói thì ăn."
