Thập Niên 70: Nhật Ký Được Nuông Chiều - Chương 220
Cập nhật lúc: 25/12/2025 01:52
Thời tiết mùa hè nóng bức, dù ở phương Bắc có đỡ hơn chút nhưng cô mặc chiếc áo ngắn tay mỏng manh nên vừa vặn cảm nhận rõ sự tiếp xúc. Mu bàn tay người đàn ông chạm vào da thịt trên cánh tay cô, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi phản cảm vô cớ.
Chính khoảnh khắc ấy, đầu óc Chử Hi bỗng lóe lên, đột nhiên nhớ ra tại sao cái tên này lại nghe quen tai đến thế.
Giang Chí Quân...
Hình như đây chính là cái tên mà Phan Tiểu Phượng đã từng nhắc đến.
Đã lâu quá rồi nên Chử Hi không nhớ rõ cái tên đó lắm. Mấy năm nay cô bận bịu đủ thứ chuyện, thanh niên trí thức ở đội sản xuất cũ giờ chỉ còn nhớ mỗi Trương Thục Mai. Sở dĩ nhớ ra cái tên này là vì câu nói của Phan Tiểu Phượng năm xưa để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Giang Chí Quân...
Cô cứ nghĩ người này không tồn tại, không ngờ lại xuất hiện thật.
Chử Hi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Kinh ngạc vì người này lại xuất hiện bên cạnh Lận Tông Kỳ. Lời cảnh báo "cẩn thận" chắc chắn là dành cho Lận Tông Kỳ. Tại sao phải cẩn thận? Chử Hi theo bản năng liên tưởng đến nhiệm vụ định mệnh năm 1989. Dù nghe có vẻ hoang đường nhưng trực giác mách bảo cô chuyện này có liên quan đến người đàn ông tên Giang Chí Quân kia.
Còn nghi ngờ là vì, tại sao Phan Tiểu Phượng lại biết người này? Dù Chử Hi có nghi ngờ lai lịch của cô ta, cũng không nghĩ cô ta có khả năng tiên tri, lại còn hiểu rõ về Lận Tông Kỳ đến thế.
Dù sao đi nữa, trong lòng Chử Hi đã dấy lên sự cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện, khách sáo như thường.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, khách chủ đều hài lòng.
Tiễn khách xong đã hơn một giờ chiều. Lận Tông Kỳ rửa bát ở bồn nước sau nhà, Chử Hi ngồi cạnh bóc đậu Hà Lan chuẩn bị cho bữa tối, hai đứa nhỏ rất thích món này xào.
Hai vợ chồng vừa làm vừa trò chuyện. Đầu tiên là nói chuyện của những người bạn cũ ở phương Nam. Tối qua về muộn chưa kịp kể, giờ Lận Tông Kỳ mới cười nói: "Chương Thành Ngọc chuyển đến vùng duyên hải phía Nam rồi, em nhớ liên lạc thường xuyên với cô bạn thân nhé, sau này nhà mình tha hồ có hải sản ăn. Hàn Hữu Thụ thì đi miền Trung. Còn Chính ủy Cao vẫn ở lại đó, người không đi thì tâm cũng chẳng muốn đi đâu."
Chuyện này Chử Hi biết. Chu Vân hiện làm việc rất tốt ở xưởng may, năm ngoái còn được điều từ xưởng dệt kim sang xưởng may mặc, lên chức ở phòng tài vụ. Đổi là cô thì cô cũng chẳng muốn đi, tự mình kiếm tiền sướng biết bao, thích mua gì thì mua.
Ngay cả Mã Tiểu Hồng cũng bảo, tiêu tiền mình làm ra mới thấy tự tin.
Nghe xong chuyện cũ, Chử Hi hỏi sang chuyện Giang Chí Quân, muốn biết quan hệ giữa hai người thế nào. Trước kia cô từng hỏi anh có quen ai tên thế không, anh bảo không, giờ chắc quên béng rồi.
Lận Tông Kỳ quả thực không nhớ, nghe vợ hỏi thì thật thà đáp: "Anh cũng mới đến chưa lâu, cùng một đoàn thôi mà. Anh là đoàn trưởng, cậu ấy là phó đoàn trưởng, quan hệ đồng nghiệp thôi. Cậu ấy cũng là người phương Nam, ăn uống không quen đồ ở đây nên anh mời về nhà ăn bữa cơm cải thiện. Còn một cậu phó đoàn trưởng nữa, định mời luôn nhưng vợ cậu ấy hôm nay lên thăm nên thôi."
"Sao thế, có vấn đề gì à?"
Anh thấy lạ vì bình thường Chử Hi ít khi quan tâm đến mấy chuyện này.
Chử Hi không dám nói ra những suy đoán vô căn cứ, đành bịa chuyện: "Không có gì, em thấy anh ấy trông trẻ quá thôi."
Lận Tông Kỳ im lặng một lát rồi dường như thấy không phục, nhắc nhở: "Cậu ấy bằng tuổi anh đấy."
Chử Hi đang mải suy nghĩ nên không nhận ra ẩn ý ghen tuông trong lời nói của chồng, buột miệng: "Thế á? Nhìn không ra đấy."
Lần này Lận Tông Kỳ câm nín thật sự.
Lúc Chử Hi bóc đậu xong đi vào phòng, phát hiện ai kia vẫn chưa đi làm, còn lén lút cầm gương của cô đứng bên cửa sổ soi, vặn vẹo cơ mặt đủ kiểu. Chử Hi nhìn mà cạn lời.
Bị vợ bắt quả tang, anh không hề xấu hổ, bình thản đặt gương về chỗ cũ rồi buông một câu: "Tối anh về muộn chút nhé", xong đi thẳng.
"..."
Thứ hai, Chử Hi bắt đầu đi làm. Cô mượn xe đạp của nhà máy để đi lại, chiếc xe đạp cũ của Lận Tông Kỳ cũng được mang theo, sau này cô sẽ dùng nó đi làm.
Đường hơi xa nhưng đi quen chắc sẽ ổn, biết đâu tìm được đường tắt. Nhà máy cơ khí nằm ở phía Đông thành phố, gần trung tâm. Chử Hi là sinh viên Đại học Đế đô, hồ sơ chuyển đến trước người, lãnh đạo nhà máy biết cô vì theo chồng mới về đây chứ với trình độ của cô thì đơn vị nào chả trải t.h.ả.m đỏ mời về.
