Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng - Chương 106: Đồng Chí Quý Kỳ Lạ

Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:11

"Tịch Nguyệt, mau quay lại, có hai bệnh nhân đang đợi ở trạm y tế." Lý Tú Tú kéo Ninh Tịch Nguyệt vừa chạy vừa kể tình hình.

Chờ Ninh Tịch Nguyệt đến nơi, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Cương T.ử thấy Ninh Tịch Nguyệt đến thì mừng rỡ khôn xiết: "Đồng chí Ninh, mau mau mau, giúp Liên đội trưởng của chúng tôi xem với. Anh ấy bị thương khắp người, đặc biệt là cánh tay bị thương nặng, may mà có t.h.u.ố.c cô đưa trước đó mới cầm được máu."

Ninh Tịch Nguyệt nhanh chóng đi vào, vừa đi vừa lục t.h.u.ố.c trong túi, đồng thời gọi: "Tú Tú, bưng cái khay kia lại đây cho tớ."

"Được."

Thân phận của đồng chí Quý và Cương T.ử đặc biệt, Lý Tú Tú bưng khay đến xong thì bị cô bảo đi ra ngoài, không được ở lại.

Bọn họ tạm thời chỉ tin tưởng Ninh Tịch Nguyệt.

"Làm phiền cô rồi, đồng chí Ninh." Quý Diễn Minh thần sắc kiên nghị, không rên một tiếng, chỉ có mồ hôi rịn trên trán cho thấy anh đang chịu đựng đau đớn.

"Ừm."

Ninh Tịch Nguyệt nhìn Quý Diễn Minh, trên đùi lộ ra một vết thương lớn, đồng thời còn rất nhiều vết thương nhỏ, trầy da xước thịt đủ cả, cánh tay còn bị gãy xương nhẹ.

"Cương Tử, giúp anh ấy cởi quần áo ra, tiện kiểm tra."

"Được." Cương T.ử lập tức hành động, cởi xong liền ra đứng canh ở cửa.

Mặt Quý Diễn Minh đỏ bừng, cởi trần ngồi trước mặt Ninh Tịch Nguyệt, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, mắt cũng không dám nhìn cô.

Tuy rằng đồng chí Quý dáng người rất đẹp, còn có tám múi cơ bụng, nhưng trong mắt Ninh Tịch Nguyệt hiện tại chỉ thấy đầy người anh là vết thương mới cũ chồng chất, cô vô cùng kính nể đồng chí Quý.

Đồng chí Quý chính là một trong những người âm thầm gánh vác trọng trách tiến về phía trước để bảo vệ bình yên cho mọi người.

Cánh tay gãy và vết thương lớn trên người Quý Diễn Minh đã được đồng chí biết y thuật trong tiểu đội sơ cứu đơn giản, tình trạng vẫn ổn. Chỉ là t.h.u.ố.c men của họ có hạn, vết thương trên người đồng chí Quý lại quá nhiều, hơn nữa họ còn phải ở trong núi một thời gian dài, t.h.u.ố.c của Ninh Tịch Nguyệt dùng lại tốt, nên mới xuống núi tìm cô chữa trị.

Cũng may mắn là gãy xương không nghiêm trọng, không bị lệch vị trí, nếu không đồng chí Quý cũng chỉ có thể lên trấn.

"Tay gãy của anh nếu nghiêm trọng hơn chút nữa là tôi cũng bó tay rồi, đúng là trong cái rủi có cái may."

Trạm y tế đại đội căn bản không có thiết bị chữa trị, không có điều kiện, thầy t.h.u.ố.c cũng không có kỹ thuật đó, chỉ phụ trách mấy bệnh vặt vãnh. Những ca nặng đều phải đưa lên trạm y tế trấn hoặc bệnh viện huyện mới chữa được.

Cũng may t.h.u.ố.c của cô dùng tốt, hiệu quả nhanh lại mạnh.

Ninh Tịch Nguyệt bôi t.h.u.ố.c lên cánh tay anh xong, tìm hai thanh gỗ sạch cố định lại, buộc chặt cánh tay rồi mới bắt đầu xử lý các vết thương trên người.

Từ lớn đến nhỏ.

Vết thương trên người nhiều, khi xử lý khó tránh khỏi phải ghé sát vào. Ninh Tịch Nguyệt trong lòng không có tạp niệm tập trung xử lý, nhưng lại làm khổ Quý Diễn Minh - người đang mang trong lòng những ý nghĩ khác lạ với cô.

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Ninh Tịch Nguyệt phả lên người, ngửi thấy từng luồng hương thơm thanh khiết từ người cô truyền đến chóp mũi, cả người anh như muốn nổi da gà, lông tơ dựng đứng cả lên. Quả thực là một sự dày vò, còn khó hơn cả làm nhiệm vụ.

Tai Quý Diễn Minh đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, nhắm mắt c.ắ.n răng, mặt đỏ bừng quay sang một bên. Vừa thẹn thùng, vừa khó xử, đồng thời còn bị Ninh Tịch Nguyệt thu hút, giận chính mình lại có ý nghĩ không trong sáng với em gái của đồng đội.

Ninh Tịch Nguyệt chỉ tưởng anh đang chịu đựng cơn đau khi t.h.u.ố.c bôi vào vết thương, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Lại thấy anh nổi da gà, cô còn tưởng anh lạnh: "Đồng chí Quý, có phải hơi lạnh không? Vậy anh nhịn một chút, tôi sẽ bôi t.h.u.ố.c nhanh lên."

"Ừm." Trong lòng Quý Diễn Minh càng thêm xấu hổ.

Lúc này, Quý Diễn Minh cũng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân. Qua từng chút tiếp xúc, anh nghĩ có lẽ suy nghĩ của anh đối với vị đồng chí Ninh này hoàn toàn không còn đơn thuần nữa.

Từ lúc bắt đầu chỉ là nể mặt em gái đồng đội mà giúp đỡ chiếu cố một phần, đến trên tàu hỏa tán thưởng cách làm của cô thì bắt đầu có sự thay đổi. Sau đó trên đường đi, anh luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng cô, chú ý hành tung của cô, nhìn biểu cảm của cô khi xem náo nhiệt lại thấy đáng yêu.

Rồi đến khi gặp lại trên núi, từng nụ cười cái nhíu mày của cô đều thu hút ánh nhìn của anh.

Từng chút từng chút tích lũy lại, bất tri bất giác, cô gái cổ linh tinh quái, dám nghĩ dám làm này đã lặng lẽ in sâu bóng hình trong tâm trí anh, từ từ chiếm cứ trái tim anh.

Anh nghĩ thông rồi.

Quý Diễn Minh, mày xong đời rồi!

Mày đã thích cô gái nhỏ trước mặt này rồi.

Nghĩ thông suốt những thay đổi gần đây của bản thân, Quý Diễn Minh thản nhiên chấp nhận. Anh năm nay đã 21 tuổi, muốn cưới vợ cũng là chuyện bình thường.

Quý Diễn Minh mở mắt ra, nhìn Ninh Tịch Nguyệt chuyên chú, nghiêm túc lại dịu dàng xử lý vết thương cho mình, trong mắt anh tràn ngập ý cười. Trong lòng nghĩ, cô bé chắc cũng có hảo cảm với anh nhỉ, chưa từng thấy cô dịu dàng với ai như vậy bao giờ.

Thống T.ử ở trên không trung nhìn biểu hiện của Quý Diễn Minh mà chẳng hiểu gì, nghi hoặc giơ móng vuốt gãi đầu. Vị đồng chí Quý này sao thay đổi thất thường thế, chốc chốc lại một biểu cảm, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thật thần kỳ.

Ninh Tịch Nguyệt nếu biết suy nghĩ của đồng chí Quý, chỉ biết nói một câu: "Tự biên tự diễn (não bổ) là một loại bệnh, cần phải trị."

Nhưng hiện tại cô đâu có biết. Thống T.ử xem không hiểu, còn cô thì hoàn toàn mù tịt, trong mắt chỉ có vết thương, coi vết thương trên người đồng chí Quý như trò chơi "Tiêu tiêu lạc" (Candy Crush), xóa sổ được cái nào hay cái nấy.

Mất hồi lâu, cuối cùng cũng rửa sạch và bôi t.h.u.ố.c xong xuôi tất cả các vết thương lớn nhỏ.

Ninh Tịch Nguyệt đặt lọ t.h.u.ố.c mỡ xuống, vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn kiệt tác của mình: "Được rồi, xử lý xong, để t.h.u.ố.c ngấm một chút rồi hẵng mặc áo."

"Cảm ơn em, Tịch Nguyệt." Quý Diễn Minh ôn hòa nhìn Ninh Tịch Nguyệt cười, bình tĩnh thay đổi cách xưng hô.

Ninh Tịch Nguyệt chú ý tới, nhưng không để ý lắm, người quen đều gọi cô như vậy, phất tay nói: "Không có gì, anh ngồi một lát, tôi gọi Cương T.ử vào, giúp anh ấy xử lý vết thương luôn."

Cương T.ử chỉ bị trầy xước ở cánh tay, Ninh Tịch Nguyệt cũng nghiêm túc giúp anh ta rửa vết thương, sát trùng bôi t.h.u.ố.c như vậy.

Thấy Cương T.ử được hưởng đãi ngộ ngang mình, cũng được đối xử dịu dàng nghiêm túc như thế, nụ cười trên mặt Quý Diễn Minh nhạt đi. Hóa ra hai người bọn họ trong lòng Tịch Nguyệt chẳng có gì khác biệt.

Bôi t.h.u.ố.c xong cho Cương Tử, Ninh Tịch Nguyệt dọn dẹp cái nhíp, nhìn về phía Quý Diễn Minh: "Đồng chí Quý, có thể mặc áo rồi, chờ tôi dọn dẹp đồ trên tay xong sẽ giúp anh mặc." Thuốc trên tay Cương T.ử chưa khô nên chỉ có thể để cô giúp.

Quý Diễn Minh nghe câu này tâm trạng lại tốt lên. Xem đi, anh vẫn khác với Cương T.ử mà.

"Ừm, vậy làm phiền em."

Giọng nói ôn hòa chưa từng có, khóe miệng cong lên biên độ rất lớn.

Ninh Tịch Nguyệt kỳ quái nhìn anh một cái, đồng chí Quý bị làm sao vậy? Vui vẻ thế cơ à.

Trong lòng cô gọi rùa nhỏ: "Thống Tử, lúc tớ ra ngoài gọi Cương Tử, đồng chí Quý đã gặp chuyện gì tốt à?"

Rùa nhỏ dang tay (chân): "Tớ cũng không biết, vị đồng chí Quý này kỳ quái lắm, vui buồn thất thường, chốc chốc lại đổi mặt, nhìn không hiểu nổi."

Vui buồn thất thường? Chẳng lẽ cô và Thống T.ử nhìn thấy hai đồng chí Quý khác nhau à.

Một người một hệ thống trong mắt đều tràn ngập mê mang, sôi nổi tỏ vẻ xem không hiểu.

Thôi, đừng lãng phí tế bào não nữa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.