Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng - Chương 110: Vương Mặt Rỗ Lén Lút
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:12
Không ngờ buổi chiều Ninh Tịch Nguyệt liền chạm trán Vương mặt rỗ.
Vương mặt rỗ, năm nay 42 tuổi, người cũng như tên, mặt đầy những vết rỗ lớn, còn có một bà mẹ già vừa ghê gớm lại khinh người. Nhà nghèo rớt mồng tơi, người lại lười, toàn dựa vào lương thực cứu tế của đội để sống, chẳng ai chịu gả cho hắn, đến nay vẫn chưa vợ, là gã đàn ông ế vợ có tiếng trong đội.
Ninh Tịch Nguyệt ngồi trong sân trạm y tế nặn t.h.u.ố.c viên thì thấy Vương mặt rỗ cứ thò đầu ra thụt đầu vào ngoài cửa rất nhiều lần.
Vương mặt rỗ lén lút nhìn vào trong, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười dâm d.ụ.c ghê tởm, thỉnh thoảng còn nhe miệng cười lộ ra hàm răng vàng khè, khiến Ninh Tịch Nguyệt suýt nôn cả cơm thừa canh cặn ra.
Thật muốn ném cho một viên gạch.
Cũng may sau đó có bệnh nhân đến, chờ tiếp đón xong bệnh nhân thì nhìn ra không thấy người đâu nữa.
Nếu không cô thực sự sợ mình không nhịn được mà lôi gạch ra.
Nhưng có đôi khi đời lại kỳ quái như vậy, người mình ghét cứ lượn lờ trước mắt mình mãi.
Buổi chiều trên đường về khu thanh niên trí thức lại gặp Vương mặt rỗ, một mình lén lút nấp sau đống rơm quan sát phía trước.
Ninh Tịch Nguyệt dứt khoát đứng xem ở phía sau một khoảng không xa không gần, cô muốn xem hôm nay Vương mặt rỗ định làm gì, và chuyện này có liên hệ lớn thế nào với Ninh Miên Miên.
Chưa nấp được bao lâu, liền thấy Vương mặt rỗ kiễng chân nhìn về phía trước, đợi vài giây rồi lao ra. Ninh Tịch Nguyệt ở góc khuất bên trái phía sau không nhìn thấy phía trước có gì, không biết Vương mặt rỗ lao ra làm gì.
Nhưng rất nhanh cô đã biết.
"Á, buông tôi ra!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Vương mặt rỗ lao ra túm lấy một cô gái định kéo vào đống rơm, người đó lại chính là người quen của cô - Trần Diệp Sơ.
Ninh Tịch Nguyệt lao tới, gạch còn chưa kịp ném thì đã thấy Trần Diệp Sơ giơ một cục gạch đất nện vào Vương mặt rỗ, cô liền dừng bước, đứng nhìn Trần Diệp Sơ xả giận.
Trần Diệp Sơ rũ bỏ vẻ văn nhã ngày thường, cầm gạch đất vừa đập miệng vừa hét: "Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt, đồ khốn nạn, bà đập c.h.ế.t mày..."
Đánh cho Vương mặt rỗ trở tay không kịp, kêu oai oái mấy tiếng, tay buông Trần Diệp Sơ ra, khuôn mặt thật thà trở nên dữ tợn: "Con khốn, dám đ.á.n.h ông..."
Vương mặt rỗ một tay chống đỡ Trần Diệp Sơ, một tay lén thò vào đống cỏ rút ra một cái gậy, định bất ngờ đ.á.n.h lén Trần Diệp Sơ.
Cây gậy gỗ to như cánh tay người đàn ông trưởng thành nếu đ.á.n.h trúng, Trần Diệp Sơ chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ninh Tịch Nguyệt ở sau lưng Vương mặt rỗ nhìn thấy rất rõ, viên gạch trong tay đã bay về phía tay cầm gậy của Vương mặt rỗ, đồng thời hét lớn cảnh báo Trần Diệp Sơ đang không chú ý: "Diệp Sơ, cẩn thận cái gậy gỗ ở tay kia của hắn!"
Trần Diệp Sơ giơ tay cầm gạch lên định đỡ, muốn lùi lại nhưng sau lưng là đống rơm, không lùi được, chỉ có thể dùng tay kia che đầu để không bị thương.
Vương mặt rỗ nghe thấy tiếng hét, theo bản năng tăng tốc độ tay.
Nhưng không nhanh bằng Ninh Tịch Nguyệt có Thái Cực quyền. Các phương diện khác chưa thấy tác dụng nhiều, nhưng Thái Cực quyền lại làm tốc độ cô nhanh, độ chính xác cũng đạt trăm phần trăm, một kích trúng ngay, không lệch một li.
Viên gạch chuẩn xác không sai đ.á.n.h rơi cây gậy trong tay Vương mặt rỗ trước khi nó kịp giáng xuống, tiện thể đập trúng tay hắn.
"Á —"
Một tiếng kêu như chọc tiết lợn vang lên.
Vương mặt rỗ còn định nhặt cây gậy dưới đất lên giãy giụa, liền bị Trần Diệp Sơ giáng thêm một cục gạch đất xuống, tức khắc lại một tiếng kêu heo t.h.ả.m thiết vang lên.
Vương mặt rỗ thân tàn nhưng chí kiên nhìn thấy người đến là Ninh Tịch Nguyệt, còn định bò dậy nhào tới.
Bị Ninh Tịch Nguyệt đá một cước ngã lăn ra, giẫm dưới chân, đè hắn nằm sấp xuống đất không nhúc nhích được.
"Á á, đau —"
Trần Diệp Sơ sùng bái nhìn Ninh Tịch Nguyệt, thấy thế cũng nhấc chân giẫm lên cổ Vương mặt rỗ, làm hắn không thể ngóc đầu lên.
Ninh Tịch Nguyệt nhặt lại viên gạch của mình, chân dùng sức ấn xuống: "Nói, hôm nay lén lút ngoài trạm y tế làm gì? Đánh cái chủ ý quỷ quái gì hả?"
"Còn cả tôi nữa, là ai sai khiến mày? Nói hết ra." Trần Diệp Sơ lạnh lùng nói, cũng tăng thêm lực giẫm xuống.
"Á á..., nhẹ chút, hai vị cô nãi nãi tha mạng, tôi không dám nữa."
Thấy hắn không chịu nói, chân Ninh Tịch Nguyệt lại tăng thêm một phần lực: "Á... đừng giẫm nữa... tôi nói... tôi nói..."
"Tôi chỉ là nghe Ninh Miên Miên nói thầm là các cô thích tôi, tôi... tôi mới đến trạm y tế xem cô, còn nghĩ có phải vì vết sẹo trên trán mà cô tự ti không dám nói với tôi..."
Vương mặt rỗ thấy hai người không phản ứng, cũng không ngăn cản hắn, càng nói càng hăng, trong lòng còn có chút đắc ý:
"Thực ra tôi không muốn làm gì đâu, vết sẹo kia của cô xấu thật, tôi định tìm cơ hội từ chối cô, nhưng cô cứ bận ở trong suốt không tìm được người, sau đó có người đến nên tôi đi trước."
Vương mặt rỗ nói đến mức người ta muốn mửa: "Còn về Trần Diệp Sơ cô, xinh đẹp, nhìn dịu dàng, đúng kiểu tôi thích, nên tôi miễn cưỡng chấp nhận tình cảm của cô, định tìm cô nói chuyện, chấp nhận cô, kết quả cô còn đ.á.n.h tôi, hừ."
Nói xong còn tỏ vẻ giận dỗi.
Trần Diệp Sơ ghê tởm đến buồn nôn, nhổ toẹt một bãi nước bọt: "Phì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhìn thấy mày là bẩn mắt tao rồi. Ai thèm thích cái thứ xấu xí như mày, còn miễn cưỡng chấp nhận, đừng làm tao buồn nôn."
Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ vừa rồi không phải không phản ứng, mà là bị những lời nói quá quắt và cái sự tự tin thái quá của tên Vương mặt rỗ này làm cho sững sờ.
Ninh Tịch Nguyệt tăng lực chân, gạch giáng xuống, người cũng bị chọc cho cười: "Ai cho mày cái tự tin đấy hả? Tưởng bọn tao đều thích mày à? Cũng không soi gương xem lại cái bản mặt mày xem, bà đây mặt có mười cái sẹo cũng còn hơn cái loại lưu manh vừa già vừa xấu như mày. Chó nó cũng không thèm thích cái loại như mày." Đúng là tên đàn ông phổ thông nhưng lại quá tự tin (phổ tín nam).
Gạch rơi xuống như mưa xuân.
"Á, thanh niên trí thức Ninh không được tôi thì đ.á.n.h tôi à, dừng tay, á á đau ~"
"Thanh niên trí thức Trần sao cô nhẫn tâm thế... á..."
Lời nói của Vương mặt rỗ chỉ làm gạch của Ninh Tịch Nguyệt rơi xuống càng dày đặc hơn.
Khiến cục gạch đất của Trần Diệp Sơ cũng giáng xuống để xả nỗi ghê tởm trong lòng.
Chỗ này tốt thật, giờ chẳng có ai qua lại còn có đống rơm che khuất, đúng là nơi lý tưởng để đ.á.n.h người.
"Đừng đ.á.n.h nữa, là các cô tự đưa tín vật định tình cho tôi, sao có thể trở mặt không nhận người thế, á... đau đau..."
Ninh Tịch Nguyệt giữa những tiếng kêu t.h.ả.m thiết nghe được một thông tin quan trọng, dừng tay lại, đồng thời ra hiệu cho Trần Diệp Sơ tạm dừng.
Lạnh lùng nhìn Vương mặt rỗ đang nằm bò như con ch.ó c.h.ế.t dưới đất, cô nói: "Tín vật định tình cái gì? Lấy ra đây."
