Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng - Chương 175: Các Thím Thấp Thỏm Bất An
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:23
Sau khi trở về khu thanh niên trí thức, Ninh Tịch Nguyệt liền chui vào bếp hì hụi chế thuốc.
Kim sang d.ư.ợ.c cầm máu, t.h.u.ố.c giải độc, t.h.u.ố.c mê dùng cho động vật và các loại t.h.u.ố.c dùng cho đi săn dã ngoại đều được cô làm ra không ít.
Xét thấy đây là chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng con người, t.h.u.ố.c Ninh Tịch Nguyệt đưa cho họ đều là loại đạt 90 điểm trở lên, hiệu quả không phải tốt bình thường.
Đến giờ hẹn, đội trưởng tới lấy thuốc. Ninh Tịch Nguyệt giải thích cặn kẽ tác dụng của từng loại, đặc biệt lấy ra gói bột t.h.u.ố.c mê lớn đưa đến trước mặt đội trưởng nhấn mạnh:
"Đội trưởng, cái t.h.u.ố.c mê này dùng tốt nhất, bác nhất định phải mang theo khi đi săn. Nếu gặp phải con mồi cỡ lớn như lợn rừng mà đ.á.n.h không lại thì cứ rải một nắm này ra, động vật hít phải chỉ một lát sau là lăn quay ra ngay."
Đội trưởng nghe vậy thì cười híp cả mắt, cầm gói t.h.u.ố.c mê ngắm nghía mãi:
"Thuốc này tốt đấy, có nó thì chúng ta không cần lo gặp thú lớn mà không đ.á.n.h lại rồi. Nguyệt nha đầu, nếu thật sự săn được con mồi lớn như lợn rừng, nhất định sẽ chia cho cháu một cái đùi to."
"Vậy cháu chờ các bác thắng lợi trở về nhé." Ninh Tịch Nguyệt cười chân thành, lại chỉ vào một gói t.h.u.ố.c viên nhỏ cỡ hạt đậu nành khác, "Đây là t.h.u.ố.c giải t.h.u.ố.c mê, để tránh việc mình cũng bị mê man thì mọi người nhớ uống trước một viên."
Ninh Tịch Nguyệt đưa cả túi vải đựng t.h.u.ố.c cho đội trưởng.
"Được rồi, bác biết rồi. Nguyệt oa tử, cứ đợi bác mang con mồi về." Đội trưởng nhận lấy thuốc, rời đi với nụ cười hài lòng trên môi.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn đội trưởng hớn hở rời đi, trong lòng rất kỳ vọng đội trưởng có thể mang về thật nhiều con mồi, tốt nhất là mang được cả "đại gia hỏa" (thú lớn) về, để cả đội có một cái Tết vui vẻ.
Cái đùi lợn mà đội trưởng hứa hẹn, cô đã nghĩ sẵn sẽ dùng để làm món gì rồi.
Sáng sớm hôm sau, đúng sáu giờ, khi Ninh Tịch Nguyệt còn đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, một đội thợ săn giỏi trong thôn mang theo s.ú.n.g săn và các công cụ, cõng lương khô đủ ăn ba ngày, cùng với số t.h.u.ố.c Ninh Tịch Nguyệt làm, nghĩa vô phản cố tiến vào ngọn núi trắng xóa tuyết phủ.
Chuyến đi này phải đợi đến khi họ săn được đủ con mồi mới quay về, hoặc là khi lương khô ba ngày đã cạn.
Buổi sáng, Ninh Tịch Nguyệt vẫn như thường lệ ngồi cùng các nữ thanh niên trí thức đan khăn quàng cổ. Khăn cho anh cả đã xong, giờ là đến khăn cho cha mẹ.
Vương Manh Manh và Lưu Dao cầm len đổi được từ chỗ Trần Diệp Sơ, chậm rãi tập đan.
Ngô Quế Phương vẫn đang may áo, Trần Diệp Sơ cũng đang đan áo len.
Mấy người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, sự yên tĩnh xen lẫn vẻ thảnh thơi khiến bầu không khí trong phòng rất dễ chịu.
Nhưng khung cảnh yên bình ấy chẳng duy trì được bao lâu thì bị phá vỡ.
Có lẽ vì một nửa số đàn ông trai tráng trong đội đều đi theo đội trưởng vào núi, để lại vợ con già trẻ ở nhà, trong lòng họ trước sau vẫn lo lắng đề phòng, sợ trụ cột gia đình một đi không trở lại hoặc xảy ra t.a.i n.ạ.n gì.
Lại biết được tin Ninh Tịch Nguyệt cung cấp t.h.u.ố.c cho đội săn, cộng thêm thân phận thầy lang của cô, rất nhiều thím trong đội đã rủ nhau chen chúc đến khu thanh niên trí thức tìm Ninh Tịch Nguyệt nói chuyện phiếm, g.i.ế.c thời gian và tìm kiếm sự an ủi trong lòng.
Trong chốc lát, khu thanh niên trí thức vốn thanh lãnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Thím Dương Liễu tay thì khâu vá quần áo, miệng thì nói những lời lo lắng:
"Nguyệt nha đầu à, cháu bảo bao giờ bác trai và mọi người mới về nhỉ? Cũng chẳng cầu xin họ săn được thú lớn gì đâu, chỉ cầu bình an trở về thôi. Haizz, năm nào cũng phải lo sợ một lần, thật giày vò người ta."
Thím Tiền se sợi dây thừng, thở dài một hơi:
"Ai bảo không phải chứ. Hai thằng con trai nhà thím vừa nghe nói được lên núi đi săn thì hưng phấn hơn ai hết, cả hai đứa cứ nằng nặc đòi đi, cản cũng không được, để lại bà già này ở nhà lo lắng sốt ruột."
"Lợn rừng hay mấy con thú dữ đó còn ăn thịt người nữa, ôi, thím chẳng dám nghĩ tới."
Các thím khác cũng ưu sầu bàn tán.
Tuy rằng năm nào mùa đông cũng tổ chức một đợt vây săn lớn như vậy, nhưng nỗi lo lắng của các thím thì chẳng vơi đi chút nào.
Ninh Tịch Nguyệt nghe những lời này thì biết làm sao, chỉ có thể cố gắng nói vài lời an ủi.
"Các thím đừng lo, cháu đã đưa cho họ t.h.u.ố.c mê chuyên dùng để hạ gục mãnh thú rồi, gặp phải thú lớn thì chỉ có con mồi xui xẻo thôi. Các chú, các bác, các anh em nhất định sẽ bình an mang con mồi trở về."
Nói thật, cô rất có niềm tin vào t.h.u.ố.c của mình. Trừ những yếu tố bất khả kháng, số t.h.u.ố.c đó tuyệt đối có thể bảo đảm bọn họ bình an trở về, còn chuyện có thắng lợi trở về hay không thì phải xem vận may của họ.
"Tịch Nguyệt đã nói thế thì trong lòng thím cũng bớt lo hơn hẳn."
Thím Dương Liễu, với tư cách là "fan cứng" của Ninh Tịch Nguyệt, là người tin tưởng lời cô nhất. Trên mặt thím đã hiện lên nét cười, trong lòng thả lỏng, nỗi lo lắng bay biến, thím còn quay sang an ủi những người khác.
Đội săn vào núi ba ngày, thím Dương Liễu cũng dẫn theo hội các thím đến khu thanh niên trí thức tìm Ninh Tịch Nguyệt tán gẫu suốt ba ngày.
Dường như họ cảm thấy việc tụ tập lại một chỗ làm việc và nói chuyện phiếm sẽ giúp tâm an hơn, không phải suy nghĩ lung tung.
Điều này khiến những người khác trong khu thanh niên trí thức cũng trở nên thân thiết với các thím hơn, ở chung rất vui vẻ.
Đến chiều ngày thứ ba, Ninh Tịch Nguyệt cảm nhận rõ ràng các thím ngồi đây tâm không tịnh, sự chú ý không tập trung, trên mặt hiện rõ vẻ nôn nóng, có người còn liên tục nhìn ra ngoài cửa.
Thời gian trôi qua, tâm trạng các thím càng thêm bất an, ngồi không yên.
Giống như học sinh chờ mấy tiếng trước khi nghỉ hè, hay dân văn phòng chờ nửa tiếng trước giờ tan làm ngày thứ sáu vậy, thời gian chờ đợi thật sự dày vò.
Ninh Tịch Nguyệt biết, đó là bởi vì thời gian đội trưởng dự kiến trở về càng lúc càng gần. Ba ngày đảo mắt đã trôi qua, giờ là thời khắc giày vò lòng người nhất, thấp thỏm chờ đợi người nhà trở về.
Thím Trương tính tình nóng nảy đứng dậy đi ra cửa nhìn về phía núi Đại Kỳ sau khu thanh niên trí thức, chẳng thấy gì lại đi vào, đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong phòng:
"Sao các chú ấy còn chưa về nhỉ? Chỉ mang lương khô có ba ngày, giờ này chắc cũng ăn hết rồi."
Thím Lưu cũng buông đồ đang làm dở trên tay xuống, lo lắng hỏi: "Họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mọi năm cứ tầm chiều là đã về rồi, sao lần này trời sắp tối đen mà vẫn chưa thấy đâu? Thím thấy tối nay gió tuyết lớn hơn đấy, trên núi không biết lạnh đến mức nào."
Ngược lại là thím Dương Liễu lúc này thể hiện đúng vai trò phu nhân đội trưởng, dù trong lòng ẩn ẩn lo lắng nhưng mặt không biến sắc, trấn tĩnh nói:
"Mọi người đừng nghĩ linh tinh, sẽ không có chuyện gì đâu. Mọi năm đều bình an trở về mà, năm nay còn có t.h.u.ố.c của Tịch Nguyệt làm nữa, càng sẽ không xảy ra chuyện."
"Các thím đừng lo, chúng ta ở nhà cứ chăm sóc tốt bản thân, đến lúc cần về họ sẽ về thôi. Chắc là do săn được nhiều con mồi quá nên mới bị chậm trễ đấy ạ. Nào, chúng ta c.ắ.n hạt thông đi, hạt thông này cháu nhặt trên núi về tự rang đấy, thơm lắm."
Ninh Tịch Nguyệt lấy ra một túi hạt thông rang để phân tán sự chú ý của các thím, rồi khơi mào chủ đề mới về cách làm dưa muối.
Nhóm Trần Diệp Sơ cũng nói chêm vào pha trò, làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn một chút.
Trần Diệp Sơ còn hào phóng lấy khoai tây lát tẩm gia vị cay ra mời các thím ăn.
Mọi năm các thím này đều ở nhà mình tự lo lắng một mình, năm nay tụ tập ở khu thanh niên trí thức có người chọc cười, có người cùng trò chuyện, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng cả một đêm trôi qua, các thím vẫn không chờ được người đi săn trở về.
Những gia đình có người đi săn đều bắt đầu cuống cuồng cả lên.
Sáng hôm sau, khi các thím lại tề tựu đông đủ ở khu thanh niên trí thức, lần này là để xin t.h.u.ố.c của Ninh Tịch Nguyệt.
Thím Dương Liễu đứng ra nhìn Ninh Tịch Nguyệt trịnh trọng nói: "Tịch Nguyệt, bọn thím định tổ chức một nhóm người lên núi tìm kiếm, nhỡ có chuyện gì thì còn kịp thời cứu chữa. Chỗ cháu còn thừa t.h.u.ố.c không, có thể cho bọn thím một ít được không?"
Ninh Tịch Nguyệt thấy họ ai nấy đều vô cùng sốt ruột, quầng thâm mắt lộ rõ, rất hiển nhiên là cả đêm qua lo lắng sợ hãi không ngủ được.
"Thím à, lần này để cháu đi cùng đi, lỡ có chuyện gì cháu có thể xử lý kịp thời."
"Được, cảm ơn cháu, Tịch Nguyệt." Thím Dương Liễu mắt rưng rưng nắm lấy tay Ninh Tịch Nguyệt cảm kích.
Ninh Tịch Nguyệt đeo hòm t.h.u.ố.c đi theo đội tìm kiếm thứ hai hướng về phía núi Đại Kỳ, thím Dương Liễu cũng đi cùng.
Vừa đi đến chân núi, Ninh Tịch Nguyệt tinh mắt nhìn thấy đồng chí Trương Kiến Quốc trong đội săn đang vội vàng chạy xuống núi.
"Thím ơi, kia chẳng phải là đồng chí Kiến Quốc sao?" Ninh Tịch Nguyệt chỉ vào người đang chạy xuống phía trước.
"Đâu? Đâu cơ?" Thím Dương Liễu hoảng loạn nhìn theo hướng Ninh Tịch Nguyệt chỉ, thấy người đang chạy tới quả nhiên là cậu thanh niên đi cùng ông nhà mình lên núi.
Thím hét lớn: "Kiến Quốc, sao chỉ có một mình cháu về? Mọi người đâu? Đều không sao chứ?"
"Nhà thím có sao không?"
Trương Kiến Quốc chạy tới nơi, những người khác cũng xúm lại hỏi han.
Trương Kiến Quốc thở hồng hộc, vẻ mặt hớn hở: "Thím ơi, đội trưởng và mọi người ở phía sau, đều khỏe cả. Cháu về trước để thông báo cho mọi người một việc, gặp được mọi người ở đây thì tốt quá, có chuyện cực tốt!"
