Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng - Chương 187: Nghe Gió Tưởng Mưa

Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:24

Ăn xong bữa trưa, Quý Diễn Minh ngồi một lát, hỏi han Ninh Tịch Nguyệt về tình hình t.h.u.ố.c men chữa trị mắt cho Ninh Thanh Trí, biết được không có vấn đề gì mới yên tâm xách hộp cơm rỗng chuẩn bị rời đi.

Ninh Tịch Nguyệt đứng dậy đi tiễn đồng chí Quý, Ninh Thanh Viễn thấy vậy vội vàng đi theo sau tỏ ý muốn cùng tiễn đồng chí Quý ra ngoài.

Một người tiễn biến thành hai người tiễn, Ninh Thanh Viễn phòng thủ nghiêm ngặt, không cho em gái nhà mình lạc đàn có cơ hội ở riêng với nam đồng chí khác.

Lại còn nói ra một lý do đường hoàng khiến người ta không thể từ chối.

"Đồng chí Quý, mấy ngày nay quá cảm ơn sự chăm sóc của anh, hôm nay nhất định phải để hai anh em chúng tôi cùng tiễn anh mới có thể bày tỏ lòng cảm kích của chúng tôi."

Quý Diễn Minh: "..."

Thật ra cũng không cần bày tỏ lòng cảm kích như thế này đâu.

"Cảm ơn."

Quý Diễn Minh trong lòng cực kỳ không tình nguyện nói lời cảm ơn này, xách túi lưới đựng hộp cơm rỗng đi song song với bọn họ.

"Thượng Hải có rất nhiều nơi hay ho, mọi người có thể đi dạo khắp nơi. Gần đây có chút việc, không thể tự mình đưa mọi người đi, đợi lần sau rảnh tôi có thể qua đưa mọi người đi dạo một vòng, hoặc đưa mọi người đi thăm đơn vị."

"Đồng chí Quý, không cần lo cho bọn tôi đâu, chúng tôi có thể tự chăm sóc tốt bản thân, anh cứ yên tâm làm việc của mình, bên phía anh cả cũng không cần lo lắng, đã có chúng tôi rồi. Đợi anh xong việc ba anh em chúng tôi muốn mời anh ăn bữa cơm rau dưa."

Ninh Tịch Nguyệt không muốn làm chậm trễ việc lớn của đồng chí Quý, đã giúp nhiều việc như vậy rồi. Cô biết ở bộ đội rất bận, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, nếu vì mấy chuyện đi dạo phố vặt vãnh này mà làm chậm trễ thời gian của đồng chí Quý thì cô chính là tội nhân.

"Em gái tôi nói đúng đấy, anh Quý, anh cứ yên tâm, ra ngoài dạo phố tôi có thể đi cùng em gái, đi thăm đơn vị có thể đợi anh cả khỏi thương rồi cùng đi, anh nên làm gì thì làm, không thể chậm trễ công việc."

Ninh Thanh Viễn nói thật sự ân cần, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm kiên định "anh cứ yên tâm đi làm, chúng tôi tuyệt đối không kéo chân sau của anh".

Suy nghĩ nội tâm chân thực: Không có thời gian thì tốt quá!

"Được." Vừa lúc đi đến cổng bệnh viện, Quý Diễn Minh nhìn cổng lớn phía trước, dừng bước, vẫy tay với hai người: "Vậy mọi người tự chăm sóc tốt bản thân, không cần tiễn nữa đến đây thôi, chúng ta gặp lại sau."

"Được, đồng chí Quý, tạm biệt." Ninh Tịch Nguyệt cũng dừng bước, vẫy tay chào tạm biệt.

"Anh Quý đi thong thả."

Trên mặt Ninh Thanh Viễn hiện lên một tầng ý cười.

"Ừ."

Trước khi quay người rời đi, Quý Diễn Minh nhìn thoáng qua Ninh Tịch Nguyệt đang đơn thuần vẫy tay, lại liếc nhìn Ninh Thanh Viễn đang cười híp mắt với mình bên cạnh, lúc này mới quay người.

Đồng chí Quý quay lưng đi thở dài một hơi tỏ vẻ: Anh quá khó khăn mà!

Hai chướng ngại vật, lực cản gấp đôi khiến anh đến cái biên cũng không chạm vào được.

Quý Diễn Minh vì rước vợ về dinh phải tiếp tục cố gắng, cố lên nào.

Tự cổ vũ bản thân trong lòng xong, anh trầm tâm tĩnh khí sải bước đi về phía trước.

Nhìn theo đồng chí Quý rời đi, hai người thu hồi tầm mắt.

"Em gái, đồng chí Quý đã đi xa rồi, chúng ta về thôi."

"Vâng."

Hai anh em quay người đi về phía bệnh viện, trở lại phòng bệnh chỉ thấy anh cả một mình ở bên trong đang dựa nghiêng vào gối đọc sách.

"Anh, đừng đọc sách lâu quá." Ninh Tịch Nguyệt nhắc nhở một câu rồi tò mò hỏi: "Ủa, chị Giai Nhân đâu rồi, sao không thấy người."

"Hai đứa về rồi à." Ninh Thanh Trí đặt cuốn sách trên tay xuống trả lời câu hỏi của Ninh Tịch Nguyệt: "Vừa rồi mẹ của chị Giai Nhân tới, giờ này chắc chị ấy cầm phích nước đi cùng bà ấy đến chỗ lấy nước nóng rồi."

"Ồ."

Ninh Tịch Nguyệt nhìn vết thương trên mắt anh cả, trong đầu đột nhiên hiện ra những tình tiết cẩu huyết trong phim giờ vàng kiếp trước, nào là gia đình không đồng ý chia rẽ uyên ương, nào là vì yêu mà bỏ trốn vân vân, có chút lo lắng anh cả gặp phải.

"Anh cả, bác gái đến không nói gì chứ ạ?"

"Hả? Nói gì cơ?"

Ninh Thanh Trí không theo kịp tư duy nhảy cóc của em gái, không hiểu câu này muốn biểu đạt ý gì, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ninh Tịch Nguyệt.

Ninh Thanh Viễn đang uống nước thấy em gái liếc nhìn vết thương băng bó trên mắt anh cả liền hiểu ý, đặt cốc nước xuống, nuốt ngụm nước trong miệng, giải thích nghi hoặc thay anh cả:

"Ý em gái là bác gái có vẻ mặt không vui không, có chê bai bộ dạng hiện tại của anh không."

"Không có không vui, anh thấy trên mặt bác ấy còn có nụ cười mà."

Ninh Thanh Viễn vỗ vào mu bàn tay một cái, lập tức tiếp lời: "Thôi xong, đây là nụ cười vui vẻ khi đã hạ quyết tâm chia rẽ hai người, muốn tìm đối tượng khác cho chị Giai Nhân thoát khỏi hố lửa rồi."

Mặt Ninh Thanh Trí đen lại, dùng mắt trái còn nguyên vẹn lườm Ninh Thanh Viễn một cái rõ to: "Cậu đứng đắn cho anh nhờ."

"Ha ha, anh hai, anh không đi tòa soạn đăng bài viết văn thì phí quá."

Tuy rằng trong lòng Ninh Tịch Nguyệt cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn muốn cười anh hai, ôm bụng cười không ngừng.

Ninh Thanh Viễn nghe xong lời này của Ninh Tịch Nguyệt ngược lại mắt sáng lên: "Này, em gái à, ý tưởng này của em không tồi đâu, anh phải đi tìm hiểu xem sao, vừa hay đến thành phố lớn, tòa soạn nhiều, có cơ hội tiếp xúc. Nếu có thể đăng bài viết văn anh còn có thể kiếm chút nhuận bút mua kẹo cho em ăn."

Ninh Tịch Nguyệt coi như lời nói đùa giữa anh em nên đồng ý ngay: "Vậy em đợi anh hai dùng tiền nhuận bút mua kẹo ăn nha."

Còn chưa bắt đầu viết, Ninh Thanh Viễn đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình nhận được tiền nhuận bút, vỗ n.g.ự.c dõng dạc tuyên bố.

"Đợi anh nhận được tiền nhuận bút, anh mời cả nhà mình đi tiệm cơm quốc doanh ăn bữa tiệc lớn, mua bánh đậu xanh anh cả thích ăn nhất, còn lại mua hết kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cho em gái, nếu lấy được nhiều lần anh sẽ gửi tiền cho ba mẹ, lại..."

"Lão nhị." Ninh Thanh Trí lên tiếng cắt ngang Ninh Thanh Viễn đang càng nói càng hưng phấn, càng nói càng thái quá: "Cậu kiềm chế chút đi, đừng khoa trương quá, cứ viết bài ra đã rồi hãy nói, chúng ta làm việc phải thực tế."

Ninh Tịch Nguyệt che miệng cười.

Anh hai cô đây là đã sắp xếp rõ ràng số tiền nhuận bút chưa biết có hay không rồi.

"Được, mọi người cứ chờ xem." Ninh Thanh Viễn hiện tại lòng tin tăng vọt, đang lúc cao hứng, lấy giấy bút từ trong túi ra ghé vào tường phòng bệnh hưng phấn viết.

"Nghe gió tưởng mưa." Ninh Thanh Trí nhìn bộ dạng hấp tấp lấy bút viết của cậu em cười mắng một câu.

Ninh Tịch Nguyệt thấy khả năng hành động của anh ấy mạnh như vậy, liền dọn dẹp cái tủ để đồ, dịch đến trước giường bệnh chăm sóc bên cạnh anh cả.

Vẫy tay với Ninh Thanh Viễn: "Anh hai, sang bên này ngồi viết, anh nằm bò viết không tốt đâu."

"Ấy, được, xong câu này anh qua ngay."

Cảm hứng viết lách bất chợt khiến Ninh Thanh Viễn viết xong một đoạn mở đầu mới ngồi vào chỗ Ninh Tịch Nguyệt dọn ra cho anh viết văn.

Cầm bút vò vò tóc trên đầu: "Mọi người bảo anh lấy bút danh gì thì hay nhỉ? Chẳng lẽ dùng tên thật? Không được, dễ bị bạn học nhận ra."

Ninh Thanh Trí gợi ý: "Nhị Ngốc (Thằng ngốc thứ hai)."

"Anh, anh chẳng văn nghệ tí nào, còn nữa cái biệt danh này của em đừng có gọi nữa, em không cần mặt mũi sao." Ninh Thanh Viễn hung dữ nói, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, anh đều mười chín tuổi rồi anh cả còn trước mặt em gái gọi biệt danh của anh.

Anh liếc nhìn Ninh Tịch Nguyệt đang cố nhịn cười:

"Em gái, coi như không nghe thấy nhé, còn nữa đừng nhịn, muốn cười thì cười đi, đừng nhịn hỏng người."

"Không, em không nhịn cười, em chẳng nghe thấy gì cả."

Ninh Tịch Nguyệt nén nụ cười xuống, không thừa nhận mình đang nhịn cười, nghiêm túc nói:

"Cứ lấy bừa một cái là được, đừng rối rắm bút danh, nội dung bài viết quan trọng nhất. Anh cứ viết trước đi, để ý anh cả chút, em đi vệ sinh."

Ninh Tịch Nguyệt nói xong liền ôm bụng vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, mặt đầy tươi cười chạy về phía nhà vệ sinh.

Đây cũng không tính là cái cớ, cô thực sự muốn đi vệ sinh.

Ngồi xổm trong nhà vệ sinh, Ninh Tịch Nguyệt nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc bên ngoài.

Giọng trẻ hơn một chút hình như là chị Giai Nhân, giọng già hơn kia chắc là mẹ chị ấy.

"Bé con, con thật sự muốn gả cho cậu Ninh Thanh Trí kia?"

Anh cả?

Ninh Tịch Nguyệt đang ngồi xổm lập tức tỉnh táo hẳn, đây là cô gặp được thời khắc hai mẹ con tâm sự chuyện nhà rồi, quả nhiên nhà vệ sinh là một trong những địa điểm thu thập tình báo tốt nhất.

Ninh Tịch Nguyệt nhanh chóng dựng tai lên cẩn thận nghe, phải thám thính chút tình báo hữu ích vì cuộc sống hạnh phúc sau này của anh cả.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.