Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng - Chương 203: Bệnh Thiếu Tâm Nhãn
Cập nhật lúc: 24/12/2025 18:27
Ninh Tịch Nguyệt vừa làm thủ thế này, trong mắt Ninh Thanh Viễn và Ninh Thanh Trí phía sau liền hiện lên ý cười, nhưng không dám để lộ quá rõ ràng. Hai anh em cúi đầu, mím môi, cố gắng không để ba mẹ phát hiện nụ cười trên mặt họ.
Nếu bị phát hiện thì mọi công sức đổ sông đổ bể hết.
Khi Ninh Hải quay đầu nhìn hai người, hai anh em cúi đầu càng thấp hơn, trong lòng chột dạ vô cùng.
Cảm nhận được ánh mắt như đuốc của ba Ninh quét qua người, hai người càng thêm thu liễm cảm xúc, bộ dạng biết sai cúi đầu, rúm ró như hai con chim nhỏ.
Ninh Hải lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho Ninh Tịch Nguyệt có thể dâng trà cho mẹ.
Ninh Tịch Nguyệt nhận được tín hiệu, dịch từng bước nhỏ về phía trước, đến gần Vân Tú Lan hơn. Khi đến bên phải bà, cô khom người dâng trà, trên mặt treo nụ cười lấy lòng nhìn Vân Tú Lan:
“Mẹ, nói chuyện mệt rồi đúng không ạ, mẹ uống miếng nước giải khát rồi nói tiếp.”
“Giai Nhân đợi bác chút nhé.”
Vân Tú Lan đang tươi cười hòa ái nói với Tống Giai Nhân, quay đầu nhìn Ninh Tịch Nguyệt liền đổi sắc mặt, nụ cười biến mất, còn nhanh hơn lật bánh tráng.
“Giờ mới nhớ tới mẹ già này hả.”
Bà liếc mắt một cái, nhận lấy ly trà trong tay Ninh Tịch Nguyệt, nhưng chỉ cầm trên tay chứ không uống.
“Mẹ, con xin lỗi mà, lần sau có chuyện gì nhất định sẽ nói cho mẹ, không giấu mẹ nữa đâu.” Ninh Tịch Nguyệt lại cười ngây ngô với mẹ Vân, lay cánh tay bà làm nũng: “Mẹ, mau uống trà đi, trà nguội mất.”
Chỉ khi mẹ uống trà mới chứng tỏ bà không so đo nữa.
Hai anh em Ninh Thanh Viễn và Ninh Thanh Trí cũng luôn chú ý động tĩnh bên này, mòn mỏi chờ bà uống trà.
“Tú Lan, bọn trẻ cũng biết sai rồi, mình tha thứ cho chúng nó đi.” Ninh Hải hát đệm bên cạnh, cũng là tìm bậc thang cho bà xuống.
Vân Tú Lan thấy làm bộ làm tịch cũng hòm hòm rồi, uống ba ngụm trà, hất cằm về phía Ninh Thanh Trí và Ninh Thanh Viễn: “Hai đứa kia lại đây.”
Hai anh em như hai con cún con, tung tăng chạy tới, khom lưng nhận sai với ba mẹ: “Ba mẹ, con sai rồi, đảm bảo sẽ không có lần sau.”
“Nhớ kỹ lời các con nói hôm nay đấy, chẳng đứa nào làm người ta yên tâm cả, các con đấy, haizz!”
Vân Tú Lan thở dài một hơi, còn biết làm sao được, ba đứa đều là con bà đẻ ra, chỉ báo tin vui không báo tin dữ cũng là không muốn để họ lo lắng, con cái lớn rồi, cũng biết thương cha mẹ.
Đột nhiên một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, bà chớp chớp đôi mắt cay cay uống trà che giấu: “Sau này đừng giấu mẹ với ba con nữa, chúng ta không muốn lại biết tin tức của các con từ miệng người khác.”
Ninh Hải lúc này đứng về phía mẹ Vân, nhìn ba đứa con cố ý sa sầm mặt, gằn giọng: “Nghe rõ chưa?”
“Vâng, chúng con biết rồi ạ.”
Ba người cụp mắt đứng đó nghiêm túc lắng nghe lời dạy bảo.
Dù họ có lớn thế nào, trước mặt cha mẹ vẫn là những đứa trẻ, vẫn là những đứa trẻ phạm lỗi phải nghe cha mẹ giáo huấn, vẫn là những đứa trẻ tìm cha mẹ làm nũng cầu xin tha thứ, vẫn là những đứa trẻ được cha mẹ tin tưởng vô điều kiện.
Đợi cha mẹ nói xong, Ninh Tịch Nguyệt làm nũng pha trò, Ninh Thanh Viễn giúp mẹ Vân đ.ấ.m chân kể chuyện cười, Ninh Thanh Trí đứng phía sau bóp vai.
“Hừ, qua cầu rút ván, dỗ dành mẹ xong là mặc kệ ba luôn.” Ba Ninh đứng sau lưng Ninh Tịch Nguyệt lẩm bẩm oán trách, trong lòng rất ghen tị.
“Ba, sao có thể chứ. Nào, ba ngồi xuống đây, con học được một bài mát xa ở nông thôn, đảm bảo làm ba thoải mái dễ chịu.” Ninh Tịch Nguyệt lập tức đứng dậy, nịnh nọt kéo ba Ninh ngồi xuống ghế, giúp ông bóp vai.
Trong lòng Ninh Hải lập tức thoải mái, cũng không ghen nữa, vui vẻ hưởng thụ: “Vẫn là con gái ba tốt, bóp vai thoải mái thật đấy, con gái, sang bên phải chút.”
“Thoải mái không ạ, con đặc biệt học vì ba mẹ đấy.” Ninh Tịch Nguyệt nói ngọt xớt, cười với mẹ Vân, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện trước mặt cha mẹ.
Ninh Thanh Viễn ra sức đ.ấ.m chân để thể hiện bản thân.
Mà Ninh Thanh Trí cũng hừng hực ý chí chiến đấu, không cam lòng yếu thế hỏi: “Mẹ, con bóp cũng thoải mái chứ ạ, thủ pháp mát xa chuyên nghiệp trong quân đội đấy, loại bỏ mệt mỏi, thư giãn vai cổ.”
“Ừm, cũng không tồi, tiếp tục đi.” Vân Tú Lan hưởng thụ giây phút con cái hiếu thuận này, bưng trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói nửa ngày miệng khô cả rồi.
Tống Giai Nhân ngồi bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy mặt trẻ con như vậy của Ninh Thanh Trí, hoàn toàn không giống vẻ ổn trọng và già dặn thường ngày.
Nhìn ra được tình cảm giữa cha mẹ và con cái nhà họ rất tốt, là kiểu gia đình ồn ào náo nhiệt nhưng tràn đầy tình yêu thương.
Cô còn có chút ngưỡng mộ kiểu gia đình này, hoàn toàn khác với gia đình tình cảm tương đối hướng nội của nhà cô.
Ninh Thanh Trí liếc nhìn Tống Giai Nhân, cười thẹn thùng với cô, rất ngượng ngùng, nhưng tay bóp vai thì không hề dừng lại chút nào.
Vân Tú Lan giáo huấn con xong cũng không để Tống Giai Nhân bị lạnh nhạt, đặt chén trà xuống nắm tay cô cười ôn hòa:
“Giai Nhân, cháu đừng để ý nhé, ngày thường bác không như vậy đâu, hôm nay đều là bị ba đứa tính khí trẻ con này chọc tức đấy.”
Ninh Tịch Nguyệt nhìn sang, cười xin lỗi với Tống Giai Nhân.
“Không sao đâu ạ, cháu còn rất thích bầu không khí này.” Tống Giai Nhân lắc đầu, chân thành nói.
“Vậy là tốt rồi.” Nụ cười của Vân Tú Lan càng rõ rệt, “Sau này nếu thằng cả bắt nạt cháu cứ nói với bác, bác đ.á.n.h nó giúp cháu.”
“Cảm ơn bác, nhưng anh Trí sẽ không bắt nạt cháu đâu ạ.” Tống Giai Nhân nhìn Ninh Thanh Trí đang bóp vai cười ngọt ngào.
Ninh Thanh Trí nhận được ánh mắt, cười hàm hậu đáp lại: “Mẹ, con là muốn học tập ba làm một người chồng tốt, chỉ biết cưng chiều chứ không biết bắt nạt vợ đâu.”
Ninh Tịch Nguyệt: ......
Bát “cơm chó” này cô không muốn ăn, thật sự chịu đủ những cặp đôi yêu đương rắc thính mọi lúc mọi nơi này rồi, chẳng để ý đến dân FA bọn cô chút nào.
Haizz! Rốt cuộc là nhân tính mất đi hay là đạo đức suy đồi, tại sao lại ngược đãi cẩu độc thân như vậy.
Ninh Tịch Nguyệt lắc đầu, thở dài trong lòng.
“Em gái, trong lòng có xúc động muốn đ.á.n.h anh cả không?” Ninh Thanh Viễn dịch đến bên cạnh Ninh Tịch Nguyệt, nhỏ giọng hỏi.
“Có.” Ninh Tịch Nguyệt tìm được người đồng đội cùng chung chiến hào chịu khổ, kích động quay đầu kiên định nhìn anh hai gật đầu.
“Anh cũng thế.”
Cả phòng cũng chỉ có cô và anh hai là còn độc thân, không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy năm tới vẫn sẽ là cẩu độc thân. Cả nhà ba mẹ rắc thính là đủ rồi, giờ còn thêm anh cả và chị dâu tương lai nữa, cùng nhau ngược cô và anh hai.
“Anh hai, may mà còn có anh.” Ninh Tịch Nguyệt rưng rưng nước mắt nắm tay Ninh Thanh Viễn.
“Em gái ngoan.” Ninh Thanh Viễn hít hít mũi, giọng nghẹn ngào phối hợp với Ninh Tịch Nguyệt cùng nhau diễn sâu.
Ninh Hải dở khóc dở cười nhìn hai anh em diễn viên đứng sau lưng mình: “Ba có cần gọi bác sĩ khám cho hai đứa không?”
“Ha ha, ba, đừng lo cho bọn con, hai đứa con đang phát bệnh đấy.” Ninh Tịch Nguyệt nghe ba Ninh nói câu hài hước cười ha hả.
“Bệnh gì?” Vân Tú Lan nghe thấy lo lắng nhìn về phía hai đứa con.
Ninh Thanh Viễn nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời: “Bệnh thiếu tâm nhãn (thiếu đánh/ngớ ngẩn).”
“Ha ha ha.”
Trong phòng bệnh vang lên tiếng cười vui vẻ.
Cười xong Ninh Hải đẩy gọng kính trượt xuống mũi, kiểm soát toàn trường: “Được rồi, mau thu dọn đồ đạc, thời gian không còn sớm nữa.”
Lời nói của ba Ninh rất có trọng lượng, ông vừa nói xong mọi người đều dừng lại, không cười nữa, tay chân nhanh nhẹn thu dọn nốt chút đồ đạc cuối cùng, làm thủ tục xuất viện.
