Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 107
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:24
----
Đến hợp tác xã mua bán là để mua cái bình tráng men mới, trong nhà hiện giờ chỉ có hai cái, còn là đồ cũ, cả nhà uống nước đều dùng cái này.
Thật ra Quản Vũ không quá kén chọn, nhưng sau khi kết hôn thì dù sao cũng phải có một cái.
Cho nên đằng nào cũng cần thì trực tiếp mua đi.
Mua đồ xong thì đặt vào trong sọt, sau đó Quản Vũ lại vội vã đi đến trạm thu gom.
Gần đây trạm thu gom thật sự không có quá nhiều sách vở cho nên Sau khi Quản Vũ xem qua một lúc, phát hiện không có thứ mình cần thì chỉ có thể thất vọng rời đi.
Cô hớt hải chạy tới để cho kịp trước khi xe lừa trong thôn trở về.
Kết quả mới vừa đi hai bước đã nhìn thấy một nam đồng chí quen mắt, đi vào cổng lớn của hợp tác xã mua bán, bên cạnh đối phương còn có một nữ đồng chí.
Quản Vũ quen nam đồng chí đó.
Chính là người mà trước kia đám mợ cả tới nhà ầm ĩ đòi cho xem mắt.
Khương Ngọc Phong.
Con thứ ba nhà cậu cả, từng đi học cấp hai được một năm, sau đó giáo viên cảm thấy thành tích của anh ta không tốt lắm, trực tiếp đến thăm hỏi gia đình, sau đó cả nhà cậu cả mới biết được sau khi Khương Ngọc Phong lên cấp hai thì căn bản không quan tâm đến chuyện học tập nữa.
Vốn dĩ điều kiện trong nhà đã túng bấn, hơn nữa hai người cậu khác cũng không vui, Khương Ngọc Phong liền không đọc sách nữa.
Có điều bởi vì chuyện này mà bên nhà bà ngoại đã có một hồi nội chiến.
Nhưng cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng.
Song Khương Ngọc Phong đã quen chơi bời, sau khi không đi học cũng không muốn làm công, mỗi ngày sẽ đi lang thang đây đó mấy chuyến.
Trước kia Quản Vũ từng nói anh ra ăn xài phung phí, giả vờ hào phóng ở trong huyện thành, thật đúng là không đổ oan cho anh ta.
Bởi vì lúc trong mộng sau khi Quản Vũ kết hôn đã nhìn thấy chuyện như vậy không chỉ một lần.
Còn về tiền của đối phương là từ đâu tới?
Thì khẳng định là bà cụ Khương thiên vị Khương Ngọc Phong cho rồi.
Tuy rằng đối phương không phải cháu trai út nhưng miệng ngọt biết nịnh bợ, nịnh bà cụ Khương đến mức không rõ đông tây, bà ấy quản lý cả nhà, ngón tay thỉnh thoảng để lọt ra một ít đã đủ để Khương Ngọc Phong dùng rồi.
Vấn đề là Khương Ngọc Phong không tiêu ở trong thôn, mà chuyện trong thành phố thì hiếm khi sẽ truyền về được.
Cho nên những người khác trong nhà chỉ cho rằng Khương Ngọc Phong không làm công, mỗi ngày đi lang thang, làm kẻ du thủ du thực đáng ghét, lại không biết đối phương còn thường xuyên lấy tiền từ trong tay bà cụ Khương, đến huyện thành giả làm người giàu có.
Nếu chuyện này mà nổ ra ở nhà họ Khương thì…
Quản Vũ cảm thấy nhà bà ngoại của cô nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Nói thật, Quản Vũ thật sự không có chút ấn tượng tốt nào đối với người bên nhà bà ngoại cả.
Nếu không phải có mẹ cô ở giữa, đối phương tới cửa ầm ĩ một lần thì Quản Vũ sẽ đánh bọn họ một lần.
Sau khi Quản Vũ nhìn thấy người thì tiến lên phía trước theo vài bước, xem thử tình hình.
Khương Ngọc Phong dẫn theo nữ đồng chí, thẳng đến quầy bán thực phẩm phụ phẩm kia.
Quản Vũ nhìn từ xa xa, hẳn là đang mua kẹo.
Nữ đồng chí hình như ngại không lấy nhưng Khương Ngọc Phong vẫn luôn hào phóng tỏ vẻ:
“Không sao, không sao đâu mà.”
Trong mộng, Khương Ngọc Phong không kết hôn với nữ đồng chí trong thành phố.
Giả vờ hào phóng nhưng rốt cuộc cũng không phải hào phóng thật sự.
Một khi nói đến chuyện hôn nhân thì khẳng định sẽ bại lộ tình hình của hai nhà.
Cô nhớ rõ, trong mộng hình như Khương Ngọc Phong đã cưới một nữ đồng chỉ ở đội ba Nam Sơn mà nhỉ?
Nhớ không rõ lắm, có điều cũng không quan trọng.
Quan trọng là……
Làm thế nào để khiến chuyện này vỡ lở ra.
Quản Vũ quan sát trong chốc lát, sau đó mới lặng lẽ dịch tới cửa, tiếp theo bước nhanh về phía xe lừa.
Trước khi xe lừa về thôn, cô cũng đã lên xe.
Người thím cùng xin nghỉ tới đây nhìn thấy cô, còn trêu chọc: “Tiểu Vũ à, nếu còn muộn hơn chút nữa thì đã phải đi bộ về rồi đấy.”