Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 124
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:25
----
Nghĩ đến Lộ Trường Phú, Quản Vũ lại lật trong giỏ rau một lát, một lúc lâu sau mới lấy ra một gói kẹo sữa thỏ trắng lớn cùng nửa cân bánh gà, nửa cân bánh đậu xanh, nửa cân bánh lưỡi bò rồi dùng vải cũ bọc lại, đặt riêng ở một bên trong giỏ.
Lúc Quản Vũ về đến nhà, Khương Tố Lan không đi làm việc mà đang cẩn thận quét dọn trong nhà.
Vệ sinh những bề mặt lớn đã làm gần xong, bây giờ chỉ còn bụi bặm linh tinh ở những chỗ chi tiết.
Thấy Quản Vũ trở về, bà vội vàng cười đón:
"Mua chưa? ”
Quản Vũ ra hiệu bảo đối phương nhìn vào giỏ.
Nhìn thấy xương sườn, Khương Tố Lan lộ ra nụ cười hài lòng sau đó liền kéo Quản Vũ vào trong nhà, tiếp theo tháo sọt xuống cẩn thận nhìn.
Chẳng qua bà còn chưa ra tay đã nghe Quản Vũ lên tiếng trước:
"Cái túi bên cạnh kia là cho anh Trường Phú.”
Ngày hôm qua Lộ Trường Phú đưa tiền cho Quản Vũ, hiện giờ Quản Vũ mua đồ cho người ta cũng là chuyện nên làm.
Khương Tố Lan không nói nhiều, cũng không chạm vào cái túi riêng kia mà đi xem những đồ khác do Quản Vũ mua.
Vừa nhìn thấy, mắt bà đã trợn tròn cả lên:
"Con thật là lợi hại, còn có cả cá nữa!”
Mặc dù Khương Tố Lan có chút đau lòng khi phải tiêu tiền.
Nhưng dù sao con dâu tương lai đến thăm nhà, số tiền này thực sự nên đnags để tiêu.
Nén cơn đau lòng, bà thu dọn tất cả mọi thứ tương ứng.
Hiện giờ trời nóng, nếu cứ để trực tiếp như vậy thì chắc chắn là không thể.
Ít nhiều gì cũng phải bôi một lớp muối mỏng để đảm bảo thịt không bị hư hỏng.
Quản Vũ dậy sớm nên lúc này hơi buồn ngủ.
Nhưng còn chưa đưa đồ đến cho Lộ Trường Phú nên tạm thời không thể ngủ.
Sau khi dọn dẹp qua loa ở nhà rồi thay một bộ quần áo thì tiếng la tan tầm cũng vang lên, Quản Vũ liền mang theo đồ đạc ra cửa.
Quản Anh và Quản Đông Bắc bị dạy dỗ một trận, gần đây không khí trong nhà hơi yên ắng, hơn nữa thoạt nhìn mỗi đứa đều cực kỳ ngoan ngoãn.
Lúc Quản Vũ đến nhà Lộ Trường Phú, đối phương đã về nhà, đang lấy đòn gánh, chuẩn bị đi gánh nước.
Thấy Quản Vũ tới anh vội vàng để đòn gánh trở về rồi sải bước đi tới cửa, kéo cửa hàng rào ra ý bảo Quản Vũ tiến vào.
Mỗi tối mấy ngày gần đây anh đều luyện tập nói chuyện trước gương trong nhà.
Lộ Trường Phú tự cảm thấy mình phải cố gắng một chút, phát hiện thật ra nói chuyện với người khác cũng không phải quá khó khăn.
Anh ra hiệu cho Quản Vũ tiến vào, âm thanh cũng gần như thốt ra cùng lúc:
"Tiểu Vũ mau vào đi.”
Mấy chữ rất lưu loát thuận lợi, Lộ Trường Phú tự mình nghe xong cùng cảm thấy bất ngờ và vui vẻ.
Cho nên vẫn cần phải luyện!
Quản Vũ lại không để ý đến những chi tiết này.
Sau khi cô đi vào liền đặt luôn giỏ đựng đồ vào tay Lộ Trường Phú:
"Sáng sớm em lên huyện mua vài thứ, thuận tiện mang cho anh Trường Phú.”
Sau khi nói xong, Quản Vũ liếc mắt nhìn mái chuồng gà trước.
Đã gần trưa, trời cuối cùng cũng nắng hoàn toàn, cho nên Quản Vũ muốn nhìn xem mái chuồng gà khô chưa.
Nếu nó khô thì có thể lấy các loại thảo dược trước đó ra tiếp tục phơi.
Lộ Trường Phú cũng hiểu rõ ý của Quản Vũ, không nhìn kỹ đồ vật trong giỏ mà chỉ vào trong nhà:
"Để anh đi lấy thảo dược.”
Trong lúc nói chuyện, anh lại đưa giỏ cho Quản Vũ: "Em tự giữ lại ăn đi.”
Lộ Trường Phú không chịu nhận nhưng Quản Vũ lại muốn cho.
Đối phương không cầm, Quản Vũ liền cố nhét vào trong tay anh, không nhận mà mang vào trong nhà sau đó để vào tủ.
Quản Vũ ăn cơm ở bên này không chỉ một lần, Lộ Trường Phú cũng coi cô là người một nhà.
Cho nên mấy thứ như tủ bát gì đó, Quản Vũ có thể dễ dàng tìm thấy.
Nhìn cô như vậy, Lộ Trường Phú vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.
Anh đưa tiền cho Quản Vũ không phải muốn cô gái nhỏ đi mua đồ ăn cho mình mà đó là tiền tiêu vặt cho cô gái nhỏ.
Anh không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng anh bằng lòng đưa số tiền kiếm được cho Quản Vũ tiêu.
Đó là vợ tương lai của anh, không cho cô tiêu thì cho ai tiêu chứ?