Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 144
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:27
----
Động tác của cô mang theo sự thân mật và lưu luyến, cô cọ đến nỗi khiến mặt Lộ Trường Phú đỏ bừng, tốc độ tim cũng đập nhanh hơn.
Anh cứng đờ ở nơi đó, hơn nửa ngày sau, lại sờ sờ mặt Quản Vũ như sờ mèo con vậy.
Nhìn anh đỏ mặt đến không chịu nổi, ánh mắt cũng không dám nhìn bộ dáng của mình.
Quản Vũ giơ tay lên nắm lấy tay anh, ấn bàn tay rộng lớn của Lộ Trường Phú lên mặt mình.
Lộ Trường Phú:...!
Mặt anh đỏ hơn và nhịp tim nhanh hơn.
Có một số hình ảnh không kiểm soát được hiện lên trong đầu.
Lúc phản ứng lại thì mặt anh đã sắp đỏ lừ.
Cũng may Quản Vũ rất nhanh buông anh ra, hai người ăn cơm xong, lại đi tới hợp tác xã mua bán một chuyến.
Chuyện xử lý Tống Chí Hải còn phải xếp hàng sau một chút.
Ngày mai trở về nhà mẹ, tuy rằng là cùng một thôn, nhưng dù sao cũng phải coi trọng lễ nghi, lễ vật cần phải có cũng phải chọn chứ?
Vì vậy mua bánh gà thôi.
Bánh lưỡi bò mới đến cũng cần mua.
Mua thịt thì không xếp hàng được, hơn nữa lộ trong tay Lộ Trường Phú cũng không có phiếu, nhưng anh chuẩn bị nửa đêm hôm nay đến xưởng g.i.ế.c mổ bên kia hỗ trợ, xem có thể lấy được chút thịt nào hay không.
Ngoài ra, hai người còn mua thêm hai miếng vải tối màu, tiện năm nay may một bộ quần áo mới cho Quản Đại Thắng và Khương Tố Lan.
Hai người lại chọn thêm mấy loại kẹo linh tinh.
Sau khi mua đồ đạc xong thì lúc này hai người mới đạp xe về thôn.
Hai người ăn trưa rất ngon, còn mang theo màn thầu trở về.
Buổi tối nấu một nồi canh khoai tây ăn cùng với màn thầu, vui vẻ ăn xong thì lên giường đi ngủ.
Trước khi đi ngủ có một vài hoạt động ban đêm hoặc bất cứ điều gì thì cũng rất bình thường.
Vợ chồng mới cưới, chỉ cần va chạm cơ thể một chút thì có thể đốt cháy cả đêm!
Nhưng trời lạnh, Lộ Trường Phú cũng không kéo dài lâu.
Sau hai lần thì anh dỗ Quản Vũ ngủ, còn nói cho Quản Vũ biết nửa đêm mình xuất phát, trước khi đi sẽ gọi cô dậy để khóa cửa lại.
Nghĩ đến khi mình rời khỏi nhà, trong nhà chỉ còn lại một mình Quản Vũ thì thật sự Lộ Trường Phú cũng không yên tâm lắm.
Nhưng muốn bồi bổ cơ thể cho Quản Vũ, còn muốn lấy một phần lễ hồi môn tốt để làm cho người nhà Quản Vũ hài lòng, để cho bọn họ biết bản thân anh vô cùng hài lòng với người vợ này.
Vì vậy mọi thứ phải nhiều hơn một chút, đẹp hơn một chút chứ nhỉ?
Hay là nuôi một chú chó?
Chắc là nuôi từ nhỏ sẽ có thể trở thành người thân, chỉ là phải tốn thêm một phần thức ăn nữa.
Lộ Trường Phú tính toán, cảm thấy cũng đủ ăn.
Hơn một giờ sáng, Lộ Trường Phú đứng dậy, Quản Vũ mơ mơ màng màng đứng lên, tiễn anh đi, sau khi khóa cửa thì lại trở về ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Quản Vũ dậy thì Lộ Trường Phú còn chưa trở về.
Đường đêm không dễ đạp xe, cho nên Lộ Trường Phú không đạp xe ra ngoài, bây giờ xe vẫn ở nhà chính.
Quản Vũ dong nó đến phòng củi trước, sau đó ôm củi trở về, trước tiên đun nước.
Cô không vội vàng ăn cơm trước mà lấy hai chiếc bánh gà mua hôm qua ra rồi từ từ ăn và uống nước ấm.
Ngày hôm qua đã mua hai cân bánh gà, một cân mang về nhà, một cân để lại cho hai người họ ăn.
Kỳ thật trong giỏ rau Quản Vũ còn có rất nhiều thứ, nhưng Lộ Trường Phú ra ngoài vất vả kiếm tiền, mình ở nhà ăn ngon nên cô luôn cảm thấy lương tâm có chút bất an.
Đợi đến khi Lộ Trường Phú đội mưa rét gió lạnh trở về, Quản Vũ vội vàng rót nước nóng từ trong bình sứ ra:
"Mau làm ấm tay đi.”
Lộ Trường Phú mang theo thịt ba chỉ và sườn trở về, sau khi vào nhà thì tạm thời đặt đồ xuống, lại tiếp nhận cái bình sứ, ủ ấm tay rồi vào nhà thay quần áo.
"Tiểu Vũ, anh đi thay quần áo trước, lát nữa chúng ta về nhà mẹ."
Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ, Lộ Trường Phú chạy nhanh trở về, quần áo trên người cũng không thích hợp đi ra ngoài, cho nên anh vào nhà thay đổi một bộ quần áo hôn lễ.
Quản Vũ vừa thấy anh thay cũng đi theo vào thay quần áo.