Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 147
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:27
----
"Còn chưa về nhà, gọi chị dâu gì chứ?”
Nghe nàng nói như vậy, Quản Đông Phương càng không vui, há miệng tính dạy bảo, kết quả còn không đợi anh ấy lên tiếng thì Khương Tố Lan đã vung chiếc muôi cơm tới, đập vào vai Quản Anh:
"Không biết nói thì câm miệng!”
Quản Anh bị đánh trong lòng khó chịu, nhưng rốt cuộc không dám đối nghịch với cả nhà, cuối cùng chỉ có thể tức giận nhét củi vào bếp.
Khương Tố Lan vừa nhìn, cũng tức giận:
"Đun cháy thì buổi trưa uống gió Tây Bắc nhé. ”
Quản Anh vẫn coi trọng đồ ăn, nghe xong lời này thì vội vàng rút bớt củi ra.
Quản Đông Phương lại thôi, thấy Quản Vũ thì chào hỏi rồi anh ấy lại vào phòng nói chuyện với Lộ Trường Phú.
Gia đình đã có một bữa ăn trưa lớn.
Ăn cơm xong, Lộ Trường Phú cùng Quản Đại Thắng nói chuyện, Quản Vũ kéo Quản Đông Phương sang một bên:
"Anh cả, anh cũng biết mấy đứa Quản Anh không dễ quản.
Anh là anh cả thì nên quan tâm nhiều một chút, nhưng chị dâu tương lai cũng không cần phải chịu tội này, hơn nữa chúng ta mà quản thì cảm tình giữa họ phải làm sao?”
Quản Vũ kéo người lại đây chính là vì để Quản Đông Phương hiểu được: Lữ Tiểu Kiều không có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp nhà họ dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
Thay vì để Lữ Tiểu Kiều trả giá vất vả dạy dỗ nửa ngày thì giữa họ sẽ không còn cảm tình gì, còn không bằng ngay từ đầu đừng nhúng tay vào.
Nếu như đây là một vũng bùn mà anh ấy đã không muốn vợ tương lai của mình chạm vào thì bọn họ cần gì phải cố gắng chứ?
Quản Vũ thừa nhận, là bởi vì chuyện trong mơ nên cô hơi giận cá c.h.é.m thớt.
Tuy nhiên, đó là sự thật.
Thật ra Quản Đông Phương cũng đang suy nghĩ vấn đề này, hơn nữa lúc ở chung với Lữ Tiểu Kiều, đối phương cũng đã hỏi qua rằng có sống chung với em trai và em gái hay không, về sau cô phải làm như thế nào, lấy thái độ thế nào để ở chung với chúng?
Gần đây Quản Đông Phương giúp trong nhà dạy dỗ ba đứa em, có nhiều lúc thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Anh ấy không rõ, rõ ràng đều là con của ba mẹ, sao các em trai em gái lại khác nhau như vậy?
Anh ấy và Quản Vũ đều rất nghe lời mà!
Quản Đông Phương mệt mỏi, nên cũng không muốn Lữ Tiểu Kiều cũng chịu mệt theo.
Anh ấy còn rất thích Lữ Tiểu Kiều, nhìn Lộ Trường Phú che chở Quản Vũ, anh cảm thấy mình cũng nên che chở cho vợ mình.
Chỉ là trước kia anh ấy cũng không có kinh nghiệm gì, có nhiều lúc vẫn là học theo trưởng bối hoặc là những người khác trong thôn.
Hiện giờ nhìn Lộ Trường Phú, lại nhìn Lữ Tiểu Kiều, Quản Đông Phương cảm thấy dường như mình lại lĩnh ngộ được thứ mới.
Lại bị Quản Vũ nhắc nhở, anh ấy lập tức gật đầu:
"Ai, anh biết rồi.
Em yên tâm, em và Trường Phú cũng sống tốt, nếu bọn Tiểu Anh đi tìm em thì nhớ nói với anh để anh dạy dỗ chúng.”
Quản Anh đã từng tìm Lộ Trường Phú đòi đồ, khó bảo đảm sau này không có lần thứ hai, lần thứ ba.
Cho nên Quản Đông Phương phải đề phòng một chút.
Đối với việc này, Quản Vũ cười cảm ơn anh cả.
Hai anh em nói chuyện một lát rồi lại quay vào trong nhà.
Lộ Trường Phú nói chuyện với Quản Đại Thắng cũng không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là Quản Đại Thắng thật sự không phải là người nói nhiều, cho dù nói chuyện với người nhà mình cũng là như thế.
Vì vậy, hai người họ có những lúc không có gì để nói, phần còn lại là sự im lặng lúng túng.
Quản Vũ quay lại đúng lúc giải cứu anh.
Quản Đại Thắng ngược lại không có ý tiễn khách, chỉ để Quản Đông Phương tiếp con rể giúp ông, ông thật sự không biết nói chuyện như thế nào!