Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 168
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:28
----
Không chăm chỉ sẽ không có tiền, nên mọi người phải hành động.
Lộ Trường Phú cảm thấy mình có thể làm được một mình, nhưng lần đầu tiên đi xa, nhiều người có thể chăm sóc lẫn nhau.
Những người có thể kết bạn với anh chắc chắn phải là người bạn đáng tin được anh công nhận và vẫn duy trì mối quan hệ tốt.
Lộ Trưởng Phú không có nhiều bạn thân, sau khi hai người đi đến vài nhà, không có việc gì làm có thể về nhà.
Trời lạnh không ai muốn chịu khổ nên hai người đi về nhà.
Ngày mùng hai, tuyết rơi.
Hai người tạm thời không có mối quan hệ nào cần phải xã giao, nên ngồi trên giường vui vẻ ăn đậu phộng và hạt dưa, nghĩ về tương lai.
Thật ra không phải là ảo tưởng, chỉ là kế hoạch của Lộ Trường Phú cho năm mới.
Lộ Trường Phú nhất định phải nói rõ ràng với Quản Vũ, dù sao bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, có chuyện phải bàn bạc, chứ không phải tự mình quyết định:
"Tiểu Vũ, bây giờ đã bắt đầu tổ chức thi đại học lại, chính sách sẽ tốt hơn.
Anh thấy mình nên mạo hiểm đi về phía nam, chỉ là con đường phía trước không biết được, mọi thứ không chắc chắn, nếu thất bại..."
Lộ Trường Phú lo lắng nếu thất bại, chút tài sản cuối cùng của nhà bọn họ sẽ không giữ được.
Hơn nữa, mấy trăm đồng có lẽ không đủ.
Lộ Trường Phú nghĩ xem có thể mượn của ai được hay không.
Khó khăn lắm anh mới đi đến phía Nam, nếu chỉ mang theo một trăm đồng, cũng không mua được hàng gì.
Nghe anh nói như vậy, Quản Vũ lắc đầu: "Không sao, anh cứ yên tâm đi, nếu có chuyện gì em sẽ nuôi anh."
Ngay từ đầu Quản Vũ đã có ý định muốn trả ơn, cho dù bắt cô nuôi Lộ Trường Phú, cô cũng sẽ không cảm thấy oan ức.
Hơn nữa Lộ Trường Phú đối xử với cô rất tốt, Quản Vũ đã động lòng từ lâu.
Cô chưa bao giờ mong muốn nhiều, dù là hiện thực hay trong mơ, cô chỉ là muốn tìm một người thực tế, chịu khó và đối tốt với cô, sống một đời.
Cô không cần giàu có và quyền lực, chỉ mong lúc vấp ngã có người đưa tay ra đỡ cô là được rồi.
Cô sợ Lộ Trường Phú không yên tâm, Quản Vũ còn lấy tiền ra.
Ngoài số tiền hơn một trăm người trước đây của Lộ Trường Phú ra, còn có tiền tiết kiệm của Quản Vũ.
Tất nhiên không thể lấy hết ra, cô không giải thích được.
Sau khi suy nghĩ, cô lấy ra hai trăm tệ:
"Sau khi thu hoạch địa hoàng và đan sâm, bán rất chạy.
Hơn nữa sau khi vào đông em đào được rất nhiều vương bất lưu hành, bạc hà và cây bối mẫu."
Lộ Trường Phú không ngờ, Quản Vũ đào thảo dược sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy!
Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới nên sẽ không cẩn thận tính toán thử.
Hiện giờ nhìn thấy Quản Vũ lấy hai trăm tệ ra anh giật mình!
Sau khi phản ứng lại, anh đẩy lại: "Tiểu Vũ..."
Anh chưa nói xong đã bị Quản Vũ cắt ngang:
"Nếu anh thật sự quyết định vào Nam mua hàng thì đừng lo lắng gì nữa, vẫn phải có đủ tiền.
Bằng không đi đường xa như vậy, chẳng phải vừa mệt mỏi vừa lãng phí sao?"
Thấy vẻ mặt Lộ Trường Phú thả lỏng, Quản Vũ lại nói tiếp:
"Hơn nữa của anh hay của em đều là của nhà chúng ta, chúng ta là người một nhà, cần gì phải để ý những việc này? Chẳng phải anh cho em tiêu tiền của anh thoải mái sao?
Vậy lúc anh cần, em bỏ tiền ra, có vấn đề gì không?"
Logic của Quản Vũ không sai.
Thế nhưng, Lộ Trường Phú không muốn tiêu tiền của Quản Vũ.
Việc này không liên quan đến danh dự của đàn ông, ở trước mặt Quản Vũ anh không chú ý đến những điều này. Anh chỉ không muốn tiêu tiền của cô gái nhỏ, khiến cô không có đường lui.
Dù sao lần này đi về phía nam, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể nói trước được.
Vì vậy, Lộ Trường Phú không để lại đường lui cho mình mà muốn nhường lại cho Quản Vũ.
Nếu Quản Vũ không có gì, nhỡ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào?