Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 190

Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:30

----

Đừng quan tâm có tốt hay không, có một công việc trước rồi nói sau.

Nhưng mà vợ anh ta căn bản không cho.

Hơn nữa, cậu hai Tống không còn thì còn có cậu ba Tống.

Cậu ba Tống là đứa con thông minh nhất nhà họ Tống, lúc trong mộng có Quản Vũ lo liệu cho cả nhà nên tất nhiên không cần những em trai em gái này quan tâm nhiều.

Cho nên cuối cùng cậu ba Tống đã thi đậu đại học, sau đó có tiền đồ lại giúp Tống Chí Hải, anh em đồng tâm, ăn to làm lớn.

Nhưng mà cho tới lúc ấy cậu ba Tống cũng không chịu thừa nhận việc mình thi đậu đại học, có tiền đồ, có bản lĩnh có liên quan gì đến Quản Vũ trong mộng.

Người ta cảm thấy mình có bản lĩnh mạnh mẽ, đầu óc thông minh cho nên mới có thể thi đậu đại học.

Cậu ta căn bản không nghĩ tới nếu như không phải Quản Vũ tiết kiệm chi tiêu thì có lẽ cậu ta còn chẳng thể đi học được.

Bởi vì bà Tống sợ phí tiền, từng nói không chỉ một lần rằng đừng học nữa, tìm một công việc không tốt sao.

Hiện giờ trong nhà đối phương rối loạn, tuy rằng cậu ba Tống chỉ mới 15 tuổi nhưng mẹ không còn, anh cả đi ở rể mặc kệ trong nhà, anh hai thì chết, chị cả cũng chết, trong nhà còn có một cô em gái.

Cậu ta không tiếp nhận công việc thì cậu ta còn không thể nuôi sống chính mình.

Thế còn đọc sách?

Ai cung cấp cho cậu ta chứ?

Cậu Tống lại nảy ra một ý, muốn để cô em gái út Tống Mỹ Lan tiếp nhận công việc của bà Tống rồi nuôi cậu ta để cho cậu ta tiếp tục học hành.

Thế nhưng năm nay Tống Mỹ Lan mới 13 tuổi, bên nhà máy dệt căn bản không dám nhận.

Nếu như không phải tình huống trong nhà đặc thù thì xưởng dệt cũng không dám nhận cậu ba Tống!

Mặc dù nói bán công việc sẽ có một khoản tiền nhưng nước c.h.ế.t không thể chảy, cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt với cục diện non cùng nước cạn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cậu ba Tống chỉ có thể từ bỏ việc học, tiếp nhận công việc của mẹ mình, ngoan ngoãn đi làm.

Về phần Tống Mỹ Kiều?

Chết rồi.

Rơi xuống sông và c.h.ế.t đuối.

Hoặc nói là nhất thời xúc động nhảy xuống sông, kết quả lúc hối hận đã không kịp nữa, sau đó liền c.h.ế.t đuối.

Lúc trong mộng, cô ta cũng nhảy xuống sông nhưng Quản Vũ kịp thời phát hiện, liều nửa cái mạng cứu cô ta lên.

Lần này không có Quản Vũ để ý tới cô ta, lúc đám người đó phát hiện thì cô ta đã đông cứng tấp vào tảng đá ven sông.

Về nguyên nhân nhảy sông?

Chẳng qua chỉ là khốn đốn vì tình mà thôi.

Về phần nữ chính Thôi Hương?

Bây giờ đối phương còn nhỏ, còn là một đứa trẻ, Quản Vũ chỉ thỉnh thoảng chú ý tới.

Nhưng mà tình huống của đối phương cũng đã không giống như trong mộng.

Lúc trong mộng, bởi vì cậu ba Tống học hành tốt nên bà Tống thường xuyên lấy chuyện này ra khoe khoang với hàng xóm.

Sau đó bà Thôi không phục, tuy rằng không thích cháu gái lớn này nhưng trong nhà tạm thời không có đứa bé nào khác có thể khoe, ngược lại vẫn để cho cô ta đọc sách.

Kết quả, đầu óc Thôi Hương rất thông minh, thật sự học lên một trường đại học.

Lần này không có so sánh, Quản Vũ cảm thấy có lẽ đối phương sẽ không học hết tiểu học.

Nhưng ai quan tâm chứ?

Sau khi lớn lên có thể chủ động làm tiểu tam, hơn nữa còn làm quang minh chính đại nói cái gì mà, tình yêu không phân biệt đến trước đến sau, chuyện tình cảm không phải thứ mà trái tim con người có thể khống chế...

Có thể nói ra những lời tam quan lệch lạc như vậy, Quản Vũ cảm thấy cô ta đọc nhiều sách hơn nữa cũng có ích lợi gì chứ?

Biết mọi người nhà họ Tống sống không tốt, Quản Vũ liền thoải mái hơn nhiều.

Cho nên vốn dĩ chỉ muốn uống nửa chén, sau đó không nhịn được lại tiếp tục uống nửa chén nữa.

Nửa chén rồi lại nửa chén.

Cuối cùng uống hai chén nhỏ, Lộ Trường Phú nhìn không nổi, thấy Quản Vũ sắp ngã bèn vội vàng vươn tay ôm người qua, âm thanh trầm khàn:

"Vợ à, đừng uống nữa, say sẽ hại cơ thể đấy.”

Thật ra Quản Vũ đã say rồi, cô cảm thấy đầu óc mình vẫn tính là tỉnh táo nhưng lại mang theo vài phần mê man.

Quay đầu lại, nhìn khuôn mặt gần trước mắt.

Mang theo cảm giác quen thuộc lúc gần lúc xa.

Quản Vũ dường như thông qua khuôn mặt này, nhìn thấy khuôn mặt trong mộng.

Hai khuôn mặt không ngừng biến hóa trước mắt, lúc gần lúc xa, làm cho con mắt của Quản Vũ phát đau.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào vai Lộ Trường Phú, giọng nói hàm hồ mang theo mùi rượu: "...Cám ơn.”

Hai chữ mềm mại mang theo cảm xúc khác.

Lộ Trường Phú suy nghĩ nửa ngày cũng không sao hiểu được hai chữ này.

Chủ yếu vẫn là đầu óc anh cũng nặng nề, có chút chếnh choáng, đầu óc cũng không rõ ràng.

Cuối cùng, dứt khoát không làm khó mình nữa, đôi môi mang theo nhiệt độ nhẹ nhàng chạm vào gáy Quản Vũ, giọng nói cũng hàm hồ theo:

"Không, không cần khách sáo.”

Cảm ơn em đã đến như giấc mơ của anh.

Không cần khách sáo, bởi vì anh yêu em.

Bất kể quá khứ đã qua, bất kể nhớ mong kiếp trước.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.