Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 59
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:20
----
Cô đang nghĩ đã may quần áo cưới, vậy có thể đặt ngày cưới được rồi.
Có lẽ không còn nhiều thời gian nữa sẽ đến mùa thu, khi qua tháng bảy, cuối tháng sẽ bắt đầu vụ thu hoạch mùa thu tiếp theo, mọi người trong thôn sẽ không có thời gian để làm bất cứ chuyện gì khác.
Cho nên chúng ta chỉ có thể chờ sau khi vụ thu hoạch mùa thu, ít nhất phải đợi đến khoảng tháng mười một.
Lúc đó, trời cũng lạnh...
Cũng không biết năm nay cô có thể lấy được phiếu bông hay không, cô muốn may một chiếc áo khoác bông mới, chiếc áo bây giờ cô đang mặc cũng được mấy năm rồi.
Vì ở giữa khá dài nên cô phải tháo rời ra và vá lại nhiều lần.
Sau khi trở về, đầu tiên Quản Vũ cất vải đi, sau đó sắp xếp số tiền hôm nay và tiền thuê nhà lúc trước xong và bỏ vào trong giỏ rau.
So với trong nhà, Quản Vũ cảm thấy nơi này khá an toàn hơn.
Dù sao trong nhà cũng có quả b.o.m hẹn giờ như Quản Anh.
Nếu đối phương làm loạn thì có gì không làm được?
Quản Vũ không muốn đánh cược vào lương tâm của cô ta.
Sau khi sắp xếp xong, cô mới ra đồng nhặt khoai tây cùng mọi người.
Cô đến muộn nên công điểm của cô sẽ ít hơn.
Chạng vạng tối, tan làm muộn hơn, đã gần bảy giờ, trời dần tối, Quản Vũ vẫn cầm giỏ đi cắt rau cho heo ăn.
Quản Đông Phương vừa nhìn, còn định đi theo giúp đỡ, nhưng lại bị Quản Vũ trực tiếp đuổi đi:
“Anh cả, anh đi lấy nước đi, hôm nay ba về không lấy.”
Quản Đông Phương nghe xong, lập tức quay người lại.
Khương Tố Lan vừa nấu cơm, vừa lớn tiếng nói:
“Dọn dẹp lại là xong, mẹ đã làm xong vào buổi trưa rồi, tạm thời heo vẫn còn đủ đồ ăn.”
“Dạ.” Quản Vũ từ xa đáp lại, từ từ bước đi xa.
Buổi trưa cô ăn một cái bánh bao nhân thịt và một cái bánh bao chay, trong bụng đầy dầu mỡ nên tạm thời Quản Vũ không thèm ăn nữa.
Hơn nữa, những chuyện xuất hiện gần đây đều vô cùng kỳ lạ, cô không chắc liệu sau này cô có bán thêm đồ ăn nữa hay không.
Vì vậy, trước khi mới đến, cô phải học cách sống cuộc sống của mình và ăn uống từ từ.
Chẳng qua cô đã nhận vải của Lộ Trường Phú, cho dù là lời hứa của anh khi kết hôn sẽ may cho mình một bộ quần áo, nhưng Quản Vũ cũng không thể thoải mái nhận lấy như vậy.
Huống chi, vốn dĩ cô muốn báo đáp ân tình của Lộ Trường Phú, bây giờ không báo đáp mà lợi dụng trước sao?
Quản Vũ cảm thấy mình không giống trả ơn mà giống như đang trả thù.
Vì vậy ít nhất cũng phải cho Lộ Trường Phú thứ gì đó, nếu không cô sẽ cảm thấy bất an.
Nghĩ đến chuyện này, cô vừa ôm rau heo ăn, vừa nhìn giỏ rau.
Sau khi nghĩ một lúc, cô thấy mấy quả trứng gà hoang mình giấu lúc trước sẽ thích hợp hơn.
Bởi vì thứ này sẽ không bắt mắt.
Hơn nữa, chính mình một lần đều cho, có chút giống như vạch rõ ranh giới, có ý phân rõ cô và anh.
Sau khi Lộ Trường Phú nhận được đồ, có lẽ anh sẽ suy nghĩ nhiều lắm phải không?
Quan Vũ băn khoăn suy nghĩ, nên sao không để nước chảy từ từ xem?
Hôm nay hai quả trứng, ngày mai một viên kẹo, ngày kia một thước vải.
Không nghĩ cũng không sao, nhưng càng nghĩ, cô càng thấy ý kiến rất hay.
Hơn nữa, đây cũng coi như là có qua lại, giúp tình cảm hai người sâu sắc ràng buộc lẫn nhau, để bọn họ có nhiều cơ hội giao lưu và hiểu nhau hơn.
Sau khi nghĩ kỹ, Quản Vũ vỗ tay quyết định cứ làm như vậy.
Kéo nửa giỏ cỏ cho heo ăn, cô đi thẳng xuống núi.
Trời dần tối, sâu trong núi có dã thú, nghe mẹ cô kể, khi còn nhỏ, thường xuyên có gấu đen hoặc sói lang thang xuống núi, có thể hù c.h.ế.t người.
Có có lần lợn rừng lao xuống ủi hỏng cả một cánh đồng.
Nghe nói có bộ đội tới đến diễn tập, đã từng giúp bọn họ xua đuổi một lần.
Nhưng sau đó, khi rời đi, những con dã thú kia đã quay trở lại.
Tất cả đều nhờ dân làng đoàn kết và xua đuổi chúng đi.
Vì vậy cô cũng không dám đi sâu vào trong núi.
Cuộc sống là quan trọng!
Khi xuống núi, cô cố tình đi về phía đông thôn, ở đó có hai căn phòng riêng biệt, là nhà của Lộ Trường.