Thập Niên 70: Nữ Phụ Xé Kịch Bản - Chương 83
Cập nhật lúc: 06/09/2025 02:22
----
Trong ba bốn năm có vài người vì ăn nấm mà c.h.ế.t không phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Nhà Lộ Trường Phú không có thói quen nhặt thứ này, bình thường cũng không ăn nấm.
Quản Vũ chỉ tò mò hỏi, biết anh cũng không biết thì nở nụ cười:
"Em cũng vậy, không phân biệt được các loại nấm nên không dám nhặt.”
Trong lúc nói chuyện, cô chặt một gốc cây Vương Bất Lưu Hành, sau khi cất đi, phơi nắng xong sẽ từ từ bóc hạt thuốc bên trong ra.
Chỉ có điều nghĩ đến nơi phơi nắng, Quản Vũ tạm thời không muốn ở nhà.
Đến lúc đó bị Khương Tố Lan biết được, khẳng định sẽ bảo cô giao ra toàn bộ số tiền kiếm được.
Quản Vũ không muốn giao, cho nên phơi nắng ở nhà Lộ Trường Phú có được không nhỉ?
Cô thử hỏi:
"Anh Trường Phú, em muốn hái một ít thảo dược, bán cho trạm thu thảo dược, nhưng tạm thời không có chỗ phơi nắng, có thể phơi nắng ở nhà anh không?" ”
Sợ đối phương không đồng ý, Quản Vũ còn hứa hẹn một chút lợi ích:
"Đến lúc đó bán được tiền, em sẽ chia cho anh hai phần.”
Chia hai phần làm phí địa điểm, Quản Vũ cảm thấy cũng không ít.
Nhưng nếu như để ở nhà thì sẽ phải giao toàn bộ, thật sự không biết cô có thể dùng được bao nhiêu.
Tuy rằng hiện giờ chuyện bán thảo dược mới có con đường chứ chưa bán được tiền.
Nhưng dù thế nào thì Quản Vũ cũng phải tính toán nhiều hơn một chút.
Có một số việc, có thể đi một bước xem một bước.
Có một số việc, phải đi một bước xem mười bước mới được.
Không ngờ Quản Vũ còn có chút hiểu biết về chuyện này, Lộ Trường Phú nghe xong sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lắc đầu:
"Không cần đưa tiền đâu, em phơi nắng trên ổ gà là được, chỉ là anh không hiểu việc này lắm, đến lúc đó em hãy nói cho tôi biết trông thế nào, khi nào dọn, khi nào lại lấy ra phơi nắng.”
Tuy rằng trong nhà Lộ Trường Phú chỉ có hai gian phòng nhưng các loại như buồng, ổ gà đều rất đầy đủ.
Hơn nữa ổ gà rất lớn, nối liền với lều che mưa cho heo, một mảnh không gian đá phiến rất lớn, hơn nữa là hướng mặt trời, thỉnh thoảng hướng gió không đúng, có thể mùi vị không dễ ngửi nhưng phần lớn thời gian đều không tệ lắm.
Đối với thôn họ, nơi này rất thiết thực.
Trong nhà Quản Vũ cũng có, Khương Tố Lan thường xuyên phơi khô đồ ăn trên đó.
Lộ Trường Phú nói không cần đưa tiền nhưng Quản Vũ không thể thật sự không đưa, lại nói tiếp mình có thể sẽ buôn bán lâu dài rồi lại kể về tình huống trong nhà.
Không nói quá nhiều, chỉ kể đại khái.
Quản Vũ cảm thấy mình báo ân cũng phải thẳng thắn, cho nên rất nhiều lúc, cô lựa chọn nói thật.
Lộ Trường Phú khăng khăng không lấy, dù Quản Vũ có kiên trì thế nào đi nữa, anh cũng vẫn lắc đầu.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Quản Vũ chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng:
"Vậy được thôi, đến lúc đó sớm muộn gì em cũng phải đến xem thử.”
Dù sao cũng không phải nhà mình, Quản Vũ không thể lúc nào cũng chú ý được, vẫn phải dạy cho Lộ Trường Phú.
Nhưng Quản Vũ không cảm thấy dạy cho Lộ Trường Phú chút bản lĩnh ít ỏi mà mình học được có cái gì không tốt.
Vẫn là câu nói kia, cô muốn báo ân.
Cho nên phải thẳng thắn một chút, trong lòng cô cũng có thể yên tâm hơn.
Hai người vừa đi vừa nhìn, so với những người khác đều tập trung tìm nấm, hai người không phải cắt cỏ heo thì chính là đào cả gốc cây Vương Bất Lưu Hành hoặc là bạc hà.
Bận rộn hơn nửa ngày, Quản Vũ đã thấm mệt liền tìm chỗ ít người ngồi xuống, làm bộ lấy hai quả trứng luộc ra từ trong giỏ, thật ra là giỏ rau.
Đây là thứ được đưa tới tám giờ sáng hôm nay, không biết giỏ rau tính toán như thế nào.
8 giờ sáng hôm nay, nói một cách khoa trương thì giống như đang cho lợn ăn.
[Cung ứng 8 giờ sáng: trứng luộc (10 quả), trứng vịt muối dầu (5 quả), bánh bao vừng (mười cái), bánh dưa chua (4 cái), cháo kê (một bát), cháo đậu xanh (một bát), cháo bát bảo (một bát), đĩa rau hẹ (một đĩa lớn)]
Với cung ứng 8 giờ sáng này, ai nhìn thấy mà không nói một câu: vỡ mộng!