Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 14
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:03
So với phản ứng của gia đình họ Lục, Ôn Ninh lại rất bình tĩnh, vì cô đã hiểu được mục đích của Lục Tiến Dương khi tặng cuốn sách này.
Anh muốn cảnh cáo cô rằng khi đã bước chân vào nhà họ Lục, đừng có ý đồ gì với bất kỳ ai trong gia đình này.
Lục Tiến Dương là người có tính cách sắc bén, quyết đoán, đối xử với kẻ địch lạnh lùng, tàn nhẫn như gió thu cuốn lá vàng. Trong truyện gốc, tuy không có chi tiết tặng quà, nhưng Lục Tiến Dương từ đầu đến cuối đều không ưa nguyên chủ, luôn mang sự đề phòng lớn. Tặng một cuốn sách như thế này cho cô cũng không có gì lạ.
Vừa hay Ôn Ninh cũng đã quyết tâm không trêu chọc anh. Thêm chuyện không bằng bớt chuyện. Cô trân trọng ôm cuốn sách vào lòng như báu vật, ra vẻ được khích lệ:
“Chú Lục, dì Tần, anh cả Lục tặng cuốn sách này cho cháu chắc chắn là muốn động viên cháu. Bất kể gặp phải khó khăn gì, cháu cũng phải tin tưởng vào sức mạnh của Đảng và nhân dân, mọi âm mưu đều sẽ bị đập tan ạ!”
“Mọi người đừng hiểu lầm ý tốt của anh ấy.”
Gia đình họ Lục hoàn toàn không ngờ cô lại diễn giải như vậy. Vẻ kinh ngạc vụt qua trên gương mặt họ.
Dì Trương đến gọi mọi người vào ăn cơm. Bà Tần Lan trấn tĩnh lại, kéo tay chồng: “Lão Lục, mời các cháu vào ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Lục Diệu lần này có vẻ tinh ý hơn, chủ động kéo ghế bên bàn ăn: “Các em chắc đói rồi, chúng ta ăn cơm thôi ạ.”
Ông Lục Chấn Quốc đành kìm lại ý định gọi điện cho con trai.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn.
Sau bữa cơm, bà Tần Lan dẫn Diệp Xảo và Ôn Ninh lên lầu xem phòng. Lục Diệu cũng đi theo. Dì Trương ở trong bếp dọn dẹp.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình ông Lục Chấn Quốc. Ông ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho con trai.
Điện thoại được kết nối, không chờ lâu, giọng Lục Tiến Dương đã vang lên.
Ông Lục Chấn Quốc nói với giọng nghiêm khắc: “Con tặng cuốn sách đó cho Ôn Ninh là có ý gì?”
Giọng Lục Tiến Dương không hề có cảm xúc, lạnh nhạt: “Không có ý gì, chỉ là muốn nâng cao tư tưởng cho cô ấy thôi. Bố, chẳng lẽ bố không nhìn ra Ôn Ninh đến nhà mình là vì mục đích gì sao?”
Nghe lời này, sắc mặt ông Lục Chấn Quốc biến đổi, ông vỗ mạnh xuống tay vịn ghế sofa: “Đồng chí Lục Tiến Dương! Con đừng dùng thủ đoạn sai chỗ! Con là quân nhân, làm việc phải có bằng chứng. Làm người thì tầm nhìn và suy nghĩ phải lớn hơn, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán.”
Khi ông gọi “đồng chí”, có nghĩa là ông đã thật sự tức giận. Lục Tiến Dương bóp chặt ống nghe, lưng thẳng tắp, dứt khoát nói: “Con tin vào phán đoán của mình.”
Ông Lục Chấn Quốc cũng là người cứng rắn: “Phán đoán của con không phải lúc nào cũng chính xác. Mấy ngày tới, con phải sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.”
Lục Tiến Dương ở đầu dây bên kia cười nhạt: “Bố có thể nhận loại người đó làm con gái nuôi và sống hòa thuận, còn con thì không! Con không muốn sống cùng một người phụ nữ hư vinh, ham vật chất như thế. Và càng không muốn làm anh trai của cô ta.”
“Con!”
Giọng ông Lục Chấn Quốc đầy giận dữ. Đây là lần đầu tiên ông nổi nóng với con trai lớn.
“Cái gì mà hư vinh ham vật chất? Đó là định kiến. Con vừa gặp đã gán cho người ta cái mác. Hôm nay bố thấy con bé Ôn Ninh, bố thấy nó là một cô gái rất đơn thuần, mộc mạc.”
Đơn thuần? Lục Tiến Dương như nghe một trò đùa lớn nhất trên đời. Ở trạm xá thôn Tiên Phong, anh đã tận tai nghe mẹ của Ôn Ninh dạy con gái mình phải nắm bắt mọi cơ hội để vươn lên. Một cô gái như thế có thể đơn thuần, mộc mạc sao?
“Dù sao thì trong thời gian này con sẽ không về nhà. Bố tốt nhất nên trông chừng Lục Diệu. Thằng bé mới trưởng thành, còn rất đơn thuần, đừng để đến lúc bị người ta bám lấy, con gái nuôi biến thành con dâu, để thiên hạ chê cười.”
Hôm nay ông Lục Chấn Quốc mới thực sự thấy được bản lĩnh của cậu con trai cả, một câu nói có thể khiến người khác nghẹn họng. Nhưng làm gì có chuyện bố lại bị con trai nói đến cứng họng. Ông hừ lạnh một tiếng: “Được, nếu con không về thì ở căn cứ mà huấn luyện cho tốt. Còn em con, con không cần phải bận tâm. Cô Ôn Ninh còn chưa chắc đã để mắt đến nó!”
Bang!
Ông Lục Chấn Quốc giận dữ dập điện thoại.
Ông đã sống hơn nửa đời người, loại người nào chưa từng gặp qua? Chỉ cần quan sát một chút là có thể nhìn thấu được bảy tám phần. Cô gái Ôn Ninh kia tuy có vẻ ngoài nổi bật nhưng ánh mắt trong veo, cử chỉ thoải mái, tự nhiên. Rõ ràng là được mẹ giáo dục rất tốt, tuyệt đối không phải là người ham danh lợi. Con trai ông chắc chắn đã có thành kiến với Ôn Ninh!
Ở đầu dây bên kia, Lục Tiến Dương đặt ống nghe xuống, đôi lông mày kiếm nhíu chặt lại.
Trong lòng anh, ấn tượng xấu về Ôn Ninh lại càng thêm một tầng: Cô ta rất có tâm cơ.
Bố anh, người một năm hiếm khi gọi điện cho anh, vậy mà hôm nay lại đích thân gọi điện để giáo huấn anh một trận.
Thật sự đã đánh giá thấp thủ đoạn của người phụ nữ đó rồi!
Lục Tiến Dương mặt lạnh tanh, bước về phía ký túc xá. Chỉ cần anh không về nhà, thủ đoạn của cô ta sẽ không có đất dụng võ.