Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - Chương 186
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:09
"Cuối tuần là có thể gặp mặt." Lục Tiến Dương cũng đâu khác gì. Mấy ngày chia xa này, ban ngày anh huấn luyện, buổi tối nằm trên chiếc giường cứng ngắc ở ký túc xá, đầu óc toàn là hình bóng cô. Rõ ràng đã là tháng Mười rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu.
Ôn Ninh vừa nghe còn phải cuối tuần mới có thể gặp mặt, bẻ ngón tay đếm thử, hôm nay mới thứ Ba, còn phải đợi ba ngày nữa. Đối với những cặp đôi đang yêu nồng nhiệt, ba ngày cũng như ba năm vậy. Cô có chút mất mát mà "nga" một tiếng.
Lục Tiến Dương lòng như cũng theo giọng điệu cô mà chùng xuống, giọng nói trầm thấp lộ ra vài phần căng thẳng: "Sao thế?"
"Nhớ anh." Ôn Ninh nũng nịu nói, còn đòi hôn.
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng Lục Tiến Dương ho khan, ngay sau đó anh trầm giọng nhắc nhở: "Ninh Ninh, điện thoại này là chuyển tiếp."
Tổng đài viên có thể nghe được cuộc đối thoại bên này, chẳng qua tổng đài viên cũng không phải cuộc điện thoại nào cũng nghe, đôi khi sau khi chuyển tiếp thành công, họ liền đặt điện thoại sang một bên. Ôn Ninh chợt nhớ ra còn có tổng đài viên ở đó, lập tức gương mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: "Vậy thôi cúp máy nhé, gặp mặt rồi nói chuyện."
Ôn Ninh cúp điện thoại, đầu dây bên kia Lục Tiến Dương lại mất ngủ.
Tuổi trẻ khí huyết phương cương. Ban ngày huấn luyện đổ mồ hôi, buổi tối còn có một bầu tinh lực không chỗ giải tỏa. Câu nói "Nhớ anh" cứ như khắc vào trong đầu Lục Tiến Dương, không ngừng lặp đi lặp lại. Thử thách tất cả sự tự chủ suốt 25 năm qua của anh.
Thật ra trong thời gian huấn luyện ở căn cứ cũng có thể ra ngoài, chẳng qua thời gian rất gấp gáp, vì sáng hôm sau 5 giờ đã phải ra tập thể dục buổi sáng... Nếu anh bây giờ ra ngoài, nửa đêm phải quay về cho kịp.
Mười phút sau.
Lục Tiến Dương ăn mặc chỉnh tề, ngồi vào xe Jeep.
***
Ôn Ninh tắm xong trở về phòng nhưng vẫn chưa buồn ngủ. Cô kéo tủ quần áo, ôm chiếc hộp gỗ có khóa ra, ngồi xuống bàn làm việc và bắt đầu kiểm kê “quỹ đen” của mình.
Tiền nhuận bút, tiền thưởng, cộng với số tiền Lục Tiến Dương cho cô, trừ đi những khoản đã chi tiêu gần đây, hiện tại còn lại 123 đồng 5 hào.
Thoạt nhìn thì không ít, nhưng nghĩ đến những khoản chi tiêu sắp tới, số tiền này lại chẳng thấm vào đâu. Hiện tại cô đã có công việc, nên không thể ăn ở miễn phí ở nhà họ Lục. Cô dự định mỗi tháng sẽ đóng 15 đồng tiền sinh hoạt phí. Mặc dù dì Tần đã từng từ chối thẳng thừng, nói rằng không cần cô phải đóng, nhưng cô vẫn cần phải dự trù khoản tiền này. Có thể cô sẽ chi bằng cách khác, như mua sắm đồ đạc cho gia đình, mua quà cho mọi người, hoặc thỉnh thoảng mua bánh kẹo, hoa quả về nhà. Hoặc cô sẽ giữ lại, đợi đến những ngày lễ quan trọng rồi mới tặng.
Ngoài ra, mẹ cô, Ninh Tuyết Cầm, mỗi tháng cũng cần một ít tiền sinh hoạt. Nếu sau này có cơ hội công việc thích hợp, cô cũng cần tiền để mua. Mặt khác, cô cũng là một cô gái trẻ, thích làm đẹp, sắm sửa quần áo, nên việc chi tiêu là không thể tránh khỏi. Trừ hết những khoản dự trù này, số tiền hiện tại trong tay cô thực sự không đủ.
Có vẻ ở thời đại nào cũng vậy. Muốn an phận, thì một là phải có người chống lưng, hai là phải sống giản dị, không màng đến vật chất, ăn mặc sao cũng được. Đáng tiếc là cô không thuộc trường hợp nào, nên cô không thể sống cuộc sống “cá mặn” được. Cô vẫn phải cố gắng, tìm cách kiếm tiền.
Ôn Ninh khóa chiếc hộp lại, cất vào tủ. Cô đi đến mép giường, chuẩn bị lên giường ngủ.
Cô không quen mặc quá nhiều quần áo khi ngủ. Nhưng nếu ngủ khỏa thân, điều kiện hiện tại lại không cho phép. Thế nên cô cầm một chiếc áo ba lỗ màu trắng của Lục Tiến Dương. Chiếc áo dài vừa vặn che đến mông, có thể mặc như một chiếc váy ngủ không tay.
Nói thật, chiếc áo ba lỗ này rất tôn dáng. Thiết kế không tay vừa vặn để lộ ra cánh tay trắng nõn, thon thả của cô. Phần n.g.ự.c thì căng tròn, eo thon m.ô.n.g cong, vạt áo bị kéo căng tạo thành hình đồng hồ cát. Nhìn xuống, chỉ thấy đôi chân dài miên man. Đến chính cô nhìn cũng đỏ mặt. May mà chỉ mặc lúc ngủ, không cần phải ngại.
Nhìn chiếc áo ba lỗ trên người, không biết vì sao cô lại nghĩ đến Lục Tiến Dương.
Lục Tiến Dương ở ngoài thì lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng khi đóng cửa phòng lại thì hoàn toàn khác. Lần trước, cô chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi của anh, anh đã kích động như thế nào. Đôi mắt anh đỏ hoe, anh ôm cô lăn lộn, xoa nắn như nặn bột, yêu không thể buông, thích không thể buông.
Nếu anh nhìn thấy cô mặc áo ba lỗ…