Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 209
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:09
Thấy vẻ mặt của Ôn Ninh, bác đầu bếp biết cô đang đau khổ, an ủi: “Thôi mà cháu, đôi lứa giận dỗi nhau thôi. Nếu không phải chuyện lớn thì cứ ngồi xuống nói chuyện. Mở lòng ra thì chuyện gì mà chẳng giải quyết được.”
Ôn Ninh gật đầu, cầm hộp cơm đi về phía bàn.
Ngồi xuống rồi, dạ dày cô lại quặn thắt, không còn chút hứng ăn nào.
Nhưng cô vẫn cố cầm một chiếc bánh bao lên, cắn một miếng.
Cô không thích ăn nhân, cắn một miếng vỏ xong, cô dùng đũa gắp nhân thịt ra.
Gắp xong rồi, cô mới nhớ ra Lục Tiến Dương không có ở đây, không còn ai cưng chiều cô chỉ ăn vỏ.
Ở thời đại này, lương thực quý báu, lãng phí là điều đáng xấu hổ. Nghĩ vậy, cô lại dùng đũa gắp nhân thịt lên, đưa đến miệng thử cắn một miếng.
Mọi người thiếu dầu mỡ nên nhân bánh bao ở nhà ăn thường dùng thịt ba chỉ băm, bảy phần mỡ ba phần nạc. Nhưng Ôn Ninh đến từ thời đại ăn uống không lo, cô không quen với mỡ. Vừa cắn một miếng nhân, dạ dày cô đã cồn cào buồn nôn.
Cô che miệng, không thể kiềm chế mà nôn khan vài tiếng.
Bữa sáng này hoàn toàn không thể ăn nổi.
Cô vứt nửa miếng nhân bánh, cất chiếc bánh bao còn lại vào hộp, đậy nắp lại, đứng dậy quay về văn phòng.
Đến văn phòng, chị Đậu Nành và chị Lưu Mai đã đến.
Ôn Ninh nhớ đến chiếc bánh bao trong hộp cơm, nguội rồi ăn không ngon, chi bằng chia cho đồng nghiệp.
“Các chị có ăn bánh bao không? Sáng nay em lấy nhiều quá, còn thừa năm cái.”
Nghe có bánh bao, mắt chị Lưu Mai sáng lên, lau tay, mỗi tay cầm một cái bánh bao, vui vẻ nói: “Cảm ơn nhé Tiểu Ôn.”
Ba cái bánh bao còn lại được chị Đậu Nành nhận lấy: “Cảm ơn Ninh Ninh đã mang đồ ăn ngon cho chúng tôi!”
Hiện tại chị đang mang thai, ăn khỏe. Một bữa có thể ăn suất của hai người, hơn nữa ăn xong lại nhanh đói. Ba cái bánh bao, chị ăn hết trong nháy mắt.
Sáng nay, Ôn Ninh đến phòng làm việc của chú Vương để nộp tài liệu.
Vốn là thứ Ba mới phải nộp, nhưng cô đã hoàn thành trước, nên muốn đưa chú Vương xem sớm, nếu có chỗ nào chưa hợp lý thì còn có thêm thời gian sửa chữa.
Chị Đậu Nành cũng vừa lúc phải đi nộp bảng tổng kết.
Hai người cùng nhau đi.
Đi nửa đường thì gặp chú Vương. Chú Vương đang có việc đi ra ngoài, bảo hai người cứ để tài liệu và bảng tổng kết lên bàn làm việc của chú, chú về sẽ xem sau.
Ôn Ninh và chị Đậu Nành đi vào phòng làm việc của trưởng ban để nộp, sau đó cùng nhau quay về.
Trên đường, chị Đậu Nành muốn đi vệ sinh. Ôn Ninh thấy chị có bầu, sợ chị xảy ra chuyện gì, nên đi cùng.
Nhà vệ sinh ở đây rất bốc mùi.
Là loại đào một con mương dài, giữa có mấy tấm vách ngăn. Phân và nước tiểu của mọi người đều đổ chung vào một hố. Mặc dù hàng ngày có người dọn dẹp, nhưng cũng chỉ được làm sạch một lần, nên mùi vị thì khỏi phải nói.
Mỗi lần đi vệ sinh, Ôn Ninh đều không quen. Cô phải dùng một chiếc khăn tay bịt kín mũi và miệng rồi mới dám vào.
Chị Đậu Nành cũng vậy, lúc vào đều lấy giấy che miệng mũi.
Hôm nay Ôn Ninh không định đi, nhưng nghĩ đã đến rồi thì đi cho tiện. Cô cùng chị Đậu Nành bước vào.
Đi vệ sinh xong, hai người ra phòng rửa tay. Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong:
“Này, chị Chu, có phải con bé Tiểu Ôn ở ban tuyên truyền có bầu rồi không? Sáng nay tôi thấy nó ở nhà ăn, đang ăn thì lấy tay che miệng nôn khan, nhìn là biết đang nghén mà. Hình như tôi không nghe nói nó đã kết hôn nhỉ?”
“Ha hả, con bé chưa kết hôn đâu.”
“Ôi thế à? Thế nó lại…”
“Cô quên rồi à, hồi trước cả đoàn đã đồn, nó ngồi xe cậu lính đi đến Hoài Sơn, bị cậu lính kia… làm gì đó.”
“Ý chị nói là… nó có bầu với cậu lính kia à?”
“Cô nghĩ sao? Con gái đàng hoàng ai chưa cưới mà đã có bầu? Chắc chắn bị cậu lính kia làm cho bụng to rồi!”
“Nhưng nói lý thì nếu cậu lính kia làm gì nó thật, nó về đơn vị, cho dù không báo công an thì cũng nên bắt cậu lính kia chịu trách nhiệm chứ. Sao tôi không thấy nó có dính dáng gì đến cậu lính kia cả?”
“Thế thì còn chưa rõ à? Con bé nhà quê, bị cậu lính kia làm rồi lại biết gia thế anh ta giàu có, nên không dám báo công an đấy. Nó muốn tiến vào cửa nhà họ. Giờ có bầu rồi thì cô cứ chờ xem, qua một thời gian nữa là nó sẽ tìm cậu lính kia đòi cưới cho bằng được.”
“Thật không? Cửa nhà tư lệnh nhà họ Hướng không dễ vào đâu. Cô xem mấy cô gái trước bị cậu lính kia làm cho có bầu, cô nào mà không cầm tiền rồi về quê? Nếu mà vào được cửa nhà họ Hướng thật, chắc họ cũng chẳng thèm lấy tiền đền bù làm gì.”
“…”
Người nói chuyện ở tận trong cùng phòng rửa tay, không nhìn thấy ai đứng ở cửa.
Ôn Ninh và chị Đậu Nành đứng ở cửa, nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Chị Đậu Nành có chút ngại ngùng nhìn Ôn Ninh.