Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 233
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:10
Tại sao anh Lục lại không vừa ý họ?
Có người không cam lòng nói: “Ôn Ninh chẳng phải bị Hướng Binh làm hỏng rồi sao? Sao anh Lục lại nhìn trúng cô ấy?”
“Đúng thế. Tôi nghe nói cô ấy còn từng bỏ một đứa bé trong bụng, đúng là đồ cũ.”
“Gì? Cô ấy bị Hướng Binh làm cho có bầu sao?”
“Đúng vậy. Cách đây một thời gian có người nhìn thấy cô ấy ăn cơm ở căng-tin buổi sáng, đột nhiên buồn nôn, không có bầu thì là gì? Mọi người xem bụng cô ấy giờ phẳng lì thế kia, chắc chắn đã đi bệnh viện bỏ đứa trẻ đi rồi!”
“Trời ơi! Thế anh Lục có biết chuyện này không? Hay là chúng ta đi nói cho anh ấy biết đi?”
Chuyện này thì Phương Phương có quyền lên tiếng nhất, vì cô ta đã nói với Lục Tiến Dương rồi, nhưng ngược lại còn bị anh chế giễu một trận. Cô ta bĩu môi:
“Mọi người đừng tốn công vô ích. Anh Lục căn bản không để ý, không biết có phải bị ma ám hay không, thà làm “người đổ vỏ” cho Ôn Ninh còn hơn là xem mắt mấy người trong sạch như chúng ta.”
“Chẳng trách người ta nói Ôn Ninh có thủ đoạn. Về khoản quyến rũ đàn ông, chúng ta đều phải học tập cô ấy thôi.”
Có người khinh thường nhìn lại: “Tôi thì không học được mấy cái kiểu lẳng lơ ấy đâu.”
“Tôi cũng không học. Tôi chỉ thấy tiếc cho anh Lục. Một người xuất sắc như anh ấy, tại sao lại có thể chọn một người như Ôn Ninh? Chưa nói đến chuyện cô ta không còn trong trắng, nhìn phong cách của cô ta kìa, ăn một bữa cơm mà phung phí như thế nào, vừa nhìn đã thấy không phải kiểu người biết sống tiết kiệm. Dù điều kiện của anh Lục có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi sự phung phí của cô ấy!”
Phương Phương hừ lạnh một tiếng: “Tiếc cũng chẳng có cách nào. Anh đội trưởng Lục nghe không lọt tai lời khuyên của chúng ta đâu, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
Phương Phương nhếch môi cười, ra hiệu mọi người lại gần hơn một chút, thì thầm vài câu.
Ánh mắt mọi người sáng lên, hưng phấn nhìn nhau.
Ôn Ninh và Lục Tiến Dương không hề hay biết rằng chuyện yêu đương của họ đã bị người ta để ý đến.
Buổi chiều Ôn Ninh vẫn phải tiếp tục công việc, Lục Tiến Dương không có việc gì nên ở lại để bầu bạn cùng cô.
Ôn Ninh muốn đi lấy nước, Lục Tiến Dương liền theo sát bên cạnh cô.
Bốn chiếc phích nước nóng đã đầy nước, bình thường Ôn Ninh phải xách vài lần mới mang về được. Nhưng Lục Tiến Dương thì mỗi tay hai cái, cứ như xách gà con vậy, nhẹ nhàng xách chúng đi.
Trong phòng nước không có ai, ánh mắt Ôn Ninh long lanh nhìn Lục Tiến Dương. Đầu ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng chạm vào cơ bắp đang căng cứng trên cánh tay anh, giọng điệu đầy ngưỡng mộ: “Anh ơi, chỗ này sao mà săn chắc thế, khỏe thật đấy.”
Cô chỉ là rảnh rỗi nên trêu chọc anh thôi.
Lục Tiến Dương chưa từng thấy kiểu trêu chọc thế này bao giờ. Không chỉ bắp tay anh cứng hơn, mà những chỗ khác cũng bắt đầu căng lên. Đôi mắt đen sâu thẳm, vành tai dần dần ửng hồng.
Ôn Ninh thấy thú vị, đầu ngón tay trắng nõn của cô men theo đường cong cơ bắp trên cánh tay anh từ từ trượt xuống. Mắt hạnh chớp chớp, cô tiếp tục nhìn anh nói: “Anh khỏe như thế, có thể bế em lên không?”
Giọng Lục Tiến Dương không tự chủ được mà trở nên khàn khàn, yết hầu anh lên xuống: “Em còn không biết anh có làm được không sao.”
Ôn Ninh giả vờ nghi ngờ lắc đầu, môi đỏ khẽ cong lên.
Cái đồ yêu tinh này, trái tim Lục Tiến Dương mềm nhũn. Anh liếc nhìn ra cửa phòng, đặt phích nước nóng xuống đất, nắm tay Ôn Ninh đi về phía góc khuất bên trong. Nơi này cho dù có người bất ngờ đi vào cũng sẽ không phát hiện ra họ ngay.
“Ninh Ninh, em muốn tra tấn tôi mà.” Lục Tiến Dương hơi cúi người, nâng đầu gối Ôn Ninh lên, hai tay cong lại, nhấc một cái, dễ dàng bế cô lên.
Ôn Ninh vòng hai chân quanh eo anh, cánh tay ôm lấy cổ anh. Cô ngọt ngào nói: “Anh giỏi thật đấy, tuyệt vời!”
Một câu một tiếng “anh ơi”, giọng nói vừa ngọt vừa mềm, đôi môi hồng còn hôn hai cái lên má anh. Gân xanh trên cổ Lục Tiến Dương nổi lên, anh chẳng có cách nào với cô, ai bảo anh lại thích cô như thế này chứ.
Ôn Ninh được voi đòi tiên, từ trên cao ôm cổ anh, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Đồng chí Lục Tiến Dương, hỏi anh một câu này.”
Lại gọi anh là đồng chí, Lục Tiến Dương vẫn cảm thấy gọi “anh” nghe hay hơn. Anh trầm giọng nói: “Em hỏi đi.”
Ôn Ninh: “Một tuần có bảy ngày, anh đoán xem em thích ngày nào nhất?”
Lục Tiến Dương cứ nghĩ cô sẽ hỏi một câu khó trả lời, không ngờ lại là câu hỏi này. Các đồng chí nữ chắc đều thích cuối tuần nhỉ, vì thế anh thử nói: “Chủ nhật?”
Ôn Ninh cười lắc đầu: “Không phải, em thích nhất là mỗi ngày có anh.”
Nghe thấy câu trả lời này, khóe môi Lục Tiến Dương không kìm được mà nhếch lên.
Nụ cười ấy, băng tan tuyết lỡ, trời đất bỗng chốc mờ nhạt.
Ôn Ninh thích nhìn anh cười, không nhịn được lại trêu chọc anh. Cô làm mặt nghiêm, hỏi vặn anh: “Tại sao anh lại hại tôi?”
Lục Tiến Dương nghi ngờ nhướng mày, lo lắng nói: “Hại em cái gì?”
Ôn Ninh bật cười thành tiếng: “Hại tôi thích anh đến thế này.”
Lục Tiến Dương sững sờ, ngay sau đó trong đôi mắt đen sâu thẳm bỗng cuộn trào cảm xúc nồng nhiệt. Đôi môi mỏng của anh đột nhiên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào của cô. Cơn lốc hôn cuồng nhiệt giáng xuống, lực đạo anh hôn lên môi cô vừa mạnh mẽ vừa hoang dã, như thể muốn nghiền nát cô vậy.