Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 256
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:11
Lục Tiến Dương chính là sợ cô tỉnh dậy sẽ đói, nên vừa xuống giường là anh đã đi vào bếp nấu đồ ăn cho cô.
Ôn Ninh chân mềm nhũn, nằm ườn trên giường không chịu xuống. Đôi mắt hạnh ướt át chớp chớp nhìn Lục Tiến Dương.
Ý tứ đó quá rõ ràng. Cô không muốn cử động, nhưng cô lại đói.
Lục Tiến Dương không hề nhíu mày, lập tức đi đến bàn làm việc, bưng bát mì ngồi xuống mép giường. Một tay anh giữ bát, tay kia cầm đũa gắp một chút mì đưa đến miệng Ôn Ninh.
Đôi môi đỏ mọng của Ôn Ninh khẽ hé mở, sau đó cô há miệng, thản nhiên hưởng thụ sự đút cho ăn của Lục Tiến Dương.
Ăn gần nửa bát mì, Ôn Ninh đã no. Lục Tiến Dương lại gắp thêm, đôi môi đỏ của cô mím chặt, lắc đầu: “Không muốn ăn nữa.”
“Ngoan nào, ăn thêm hai miếng nữa đi. Buổi trưa em đã không ăn được bao nhiêu, nhìn xem gầy tong teo thế này.” Lục Tiến Dương dỗ dành như dỗ trẻ con, lại gắp một đũa mì cho cô.
Buổi trưa hai người ăn cơm ở ký túc xá, Ôn Ninh cũng ăn rất ít, phần lớn là Lục Tiến Dương ăn hộ.
Nghe Lục Tiến Dương nói cô gầy, Ôn Ninh không phục mà bĩu môi: “Gầy chỗ nào? Chỗ nào cần béo thì đã có thịt rồi.”
Tay Lục Tiến Dương run lên, sợi mì lại rơi trở lại vào bát. Ánh mắt anh không thể kiểm soát được mà nhìn xuống trước n.g.ự.c cô.
Chỉ có thể nói, đúng là thịt trên người cô đều mọc ở những nơi cần mọc.
Đặc biệt là… quả thực khiến anh yêu thích không rời, lại yêu đến mức không nỡ chạm vào. Cứ trêu chọc rồi lại rời đi, như một đứa trẻ hư vậy.
Nghĩ đến đây, toàn thân Lục Tiến Dương lại căng như dây thép. Anh cắn chặt hàm, gân xanh nổi lên.
Khó khăn lắm anh mới dằn được ngọn lửa trong lòng để xử lý nốt bát mì. Ôn Ninh nói muốn xuống lầu tắm.
Cô đi đường đau chân, Lục Tiến Dương liền một tay ôm cô xuống lầu. Tay kia anh còn bưng chậu đựng quần áo sạch và khăn tắm của cô.
Ôn Ninh cứ thế treo lơ lửng trên một cánh tay anh. Những ngón tay mảnh khảnh của cô thỉnh thoảng lại nhéo nhéo, chọc chọc vào bắp cơ nổi lên trên cánh tay anh. Cô phát hiện nó cứng đến mức không nhéo nổi. Ôn Ninh lập tức mắt sáng như sao, đầy sùng bái nhìn anh: “Lục Tiến Dương, anh giỏi thật, lại có thể một tay ôm em lên được sao ~”
Khen xong, cô còn tiến đến hôn một cái vào khóe môi anh.
Rồi lại hôn vào yết hầu của anh.
Toàn thân cứng như sắt của Lục Tiến Dương gần như bị cô làm cho tan chảy. Anh khó khăn hít một hơi rồi nói: “Em cứ hành hạ anh đi.”
Ôn Ninh xì một tiếng, vùi vào cổ anh cười đến run rẩy.
Cô chỉ muốn xem Lục Tiến Dương có thể nhịn được bao lâu. Nếu là ở thời đại sau, yêu đương như thế này thì đã sớm tiến triển rồi. Lục Tiến Dương thật sự kiên nhẫn ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cô đã mời gọi anh, chủ động cưỡi lên eo anh mà xoay qua xoay lại, nhưng anh vẫn chịu đựng được, thà cọ cọ bên ngoài chứ kiên quyết giữ vững giới hạn.
Ôn Ninh quả thực rất khâm phục.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ, Lục Tiến Dương là một người đàn ông tốt.
Ít nhất là một người có trách nhiệm. Trước khi kết hôn, anh kiên quyết không tiến hành bước cuối cùng.
Ôn Ninh tắm xong đi ra, Lục Tiến Dương mới vào tắm.
Ôn Ninh ngồi ở ghế sofa phòng khách đợi anh cùng lên lầu. Thế nhưng đợi mãi không thấy anh ra, cô đành phải chạy đến phòng tắm xem.
Kết quả là cô nhìn thấy một người cao một mét tám mươi mấy đang ngồi xổm trước chậu giặt đồ, ánh mắt chuyên chú, môi mím chặt. Anh dùng tay vò vò áo lót của cô. Tấm vải rộng bằng bàn tay anh được anh vò đi vò lại, cả trong lẫn ngoài, rồi anh mới đứng dậy đặt dưới vòi nước xả cho sạch bọt xà phòng.
Giặt xong áo lót, anh lại giặt quần lót cho cô.
Rồi giặt cả chiếc sườn xám của cô.
Giặt xong từng món quần áo, anh lại treo lên dây phơi, dùng kẹp nhỏ kẹp lại cẩn thận.
Ôn Ninh đứng một bên nhìn, thấy sống mũi cay cay, trong lòng có chút cảm động.
Cô biết Lục Tiến Dương tốt với cô, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, anh đều chăm sóc cô một cách tỉ mỉ.
Ở bên cạnh anh, cô không cần phải động tay vào nước.
“Ninh Ninh? Sao em lại ở đây?” Lục Tiến Dương phơi quần áo xong, mới ngước mắt nhìn thấy Ôn Ninh đang đứng cách đó không xa, ánh mắt long lanh nhìn anh.
Giọng Ôn Ninh dịu dàng: “Anh tắm xong chưa? Tắm xong rồi thì cùng lên lầu ngủ thôi.”