Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 265
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:11
Ôn Ninh thấy sắc mặt đối phương không được tốt lắm, vội vàng đứng dậy đi theo.
Đến văn phòng, đội trưởng đội múa, đội trưởng dàn nhạc và cả đội hợp xướng đều có mặt. Vài vị lãnh đạo sắc mặt ai nấy đều không tốt, lông mày nhíu chặt, môi mím lại, thần sắc ngưng trọng.
Ôn Ninh bước vào chào hỏi các vị lãnh đạo rồi yên lặng đứng một bên.
Vài giây sau, đoàn trưởng Lương mới nhìn về phía cô, có chút áy náy nói: “Đồng chí Tiểu Ôn, chuyện người dẫn chương trình có chút thay đổi. Cấp trên yêu cầu tất cả những người được đề cử phải công khai kiểm tra, ban lãnh đạo của đoàn sẽ bỏ phiếu quyết định.”
Ôn Ninh không ngờ chỉ là chọn một người dẫn chương trình mà lại phải công khai kiểm tra, bỏ phiếu. Hơn nữa, rõ ràng đã quyết định chọn cô rồi, cớ sao lại phải lật ngược lại?
Trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn có chuyện khuất tất ở đây. Tuy nhiên, vì lãnh đạo chưa nói, cô cứ giả vờ như không biết, gật gật đầu: “Cháu không sao ạ, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của các vị lãnh đạo.”
Đoàn trưởng Lương thấy cô không hề cãi cọ hay hờn dỗi, không nhìn ra một chút ủy khuất nào, liền cảm thấy cô là một đồng chí có tầm nhìn rộng. Trong lòng ông càng thêm thiên vị cô hơn: “Đồng chí Tiểu Ôn cứ yên tâm, vàng thật không sợ lửa, tin rằng năng lực của cháu sẽ được mọi người công nhận.”
Đội trưởng Trương ở bên cạnh không nín được, vẻ mặt áy náy nhìn Ôn Ninh: “Đồng chí Ôn, chuyện lần này là trách nhiệm của tôi. Tôi đã không quản lý tốt các đồng chí ở dưới, không kịp thời trấn an họ, nên họ đã liên kết lại viết thư tố cáo lên cấp trên, nói cháu trước đây đã cứu mạng đoàn trưởng Lương, cho nên lần này đoàn trưởng Lương thiên vị, làm việc không công bằng, bổ nhiệm cháu làm người dẫn chương trình.”
Nghe thấy ba chữ “thư tố cáo”, Ôn Ninh đã hiểu ra mọi chuyện.
Những nữ đồng chí không được chọn không phục, lại đi phản ánh tình hình lên cấp trên.
Thật đúng là…
Chiêu không ở cũ, dùng được là được.
Ôn Ninh đã quen với chuyện này, cô còn quay lại an ủi đội trưởng Trương: “Đội trưởng Trương, không sao đâu ạ. Thật ra, công khai kiểm tra cũng tốt. Ai có năng lực thế nào thì mọi người đều thấy cả. Vừa hay tránh được những tin đồn thất thiệt.”
Đội trưởng Trương gật đầu nói: “Đồng chí Ôn, cháu nghĩ được như vậy thì tôi yên tâm rồi. Lần này, các đồng chí tham gia kiểm tra vẫn là mấy người ban đầu. Thời gian kiểm tra vào 9 giờ sáng mai, địa điểm ở tiểu hội trường. Quân khu cũng sẽ cử người đến giám sát tại hiện trường. Hôm nay cháu về nhà chuẩn bị thật tốt nhé.”
“Cháu biết rồi, đội trưởng Trương. Cháu sẽ chuẩn bị thật tốt.” Ôn Ninh nói cảm ơn đội trưởng Trương, rồi chào đoàn trưởng Lương và đội trưởng Liêu, sau đó rời văn phòng.
Trở lại Ban Tuyên truyền, Chồi Non và Lưu Mai thấy cô quay về, liền tiến lên quan tâm: “Sao rồi Ninh Ninh, không có chuyện gì chứ?”
Vừa nãy, khi thư ký của đoàn trưởng Lương đến gọi Ôn Ninh đi, lòng hai người họ cũng bất an, lo lắng lại xảy ra chuyện gì bất lợi cho cô.
Ôn Ninh cười cười, không giấu giếm hai người, kể lại chuyện phải bầu lại người dẫn chương trình và chuyện bị tố cáo.
Thật ra, cô không sợ việc phải kiểm tra công khai. Nhưng cô ghét cái dụng ý của những người phía sau: “Em không chỉ muốn tham gia cuộc kiểm tra này, mà còn phải thắng bằng được. Nếu không, mọi người sẽ cho rằng em dựa vào đoàn trưởng Lương để đi cửa sau mới có được cơ hội này. Hơn nữa, tất cả những thành tích công việc trước đây của em cũng sẽ bị người khác nghi ngờ.”
Nghe đến đây, Lưu Mai hoàn toàn nhập tâm vào hoàn cảnh của Ôn Ninh, tức giận đến mức vỗ bàn:
“Không cần phải nói, khẳng định là con nhỏ Phương Phương bên đội múa làm! Lần hội nghị giao lưu, cô ta đã liên kết với mấy đồng chí nữ khác công khai lên án cậu, nói cậu thái độ làm việc không tốt, giành giật bạn trai của họ.”
“Vậy thì hợp lý rồi. Tớ nghe nói lần này Phương Phương cũng là một trong những người được đề cử làm người dẫn chương trình. Cuối cùng đoàn trưởng Lương lại chọn cậu, cô ta chắc chắn tâm lý không cân bằng.” Chồi Non phân tích.
Phán đoán của Lưu Mai hoàn toàn được chứng thực, cô tức giận mắng: “Này cái đồ thiếu đạo đức, thật biết chơi trò sau lưng. Bản thân không giành được cơ hội, không tự kiểm điểm xem có phải năng lực không đủ hay không, lại quay ra nghi ngờ người khác đi cửa sau. Ninh Ninh, đừng sợ, ngày mai tớ và Chồi Non đều sẽ đi cổ vũ cho cậu!”
“Đúng!” Chồi Non mạnh mẽ gật đầu: “Chẳng trách cô ta luôn được nhảy ở vị trí trung tâm, có lẽ những đồng chí khác vừa nhú lên một chút đã bị cô ta dùng chiêu trò chèn ép xuống. Ninh Ninh, cậu đừng lo lắng, cứ giữ vững phong độ là được. Người dẫn chương trình đâu cần phải múa. Cậu chỉ cần đứng trên sân khấu, bằng hình tượng và khí chất là có thể thắng Phương Phương rồi.”
Ôn Ninh không ngờ hai người họ lại vô điều kiện tin tưởng cô, lại còn có niềm tin vào cô đến vậy. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trước đây cô không hề khát khao cơ hội dẫn chương trình này đến vậy, nhưng giờ cô không muốn phụ lòng tin của bạn bè và các vị lãnh đạo. Cô nhất định phải thắng!
“Đi thôi, chúng ta đi nhà ăn!” Ôn Ninh gọi Lưu Mai và Chồi Non. Ba người khoác tay nhau ra cửa.
Ăn cơm trưa xong, ba người dạo quanh đơn vị nửa tiếng, rồi cùng nhau trở về văn phòng.