Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 289
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:12
Chú hai Lục đi mượn điện thoại để gọi cho anh cả Lục Chấn Quốc.
Sau khi nối máy, chú mới biết thông tin ở khu vực chiến sự bên kia đã được khôi phục hoàn toàn. Chú hai Lục được biết Lục Chấn Quốc bị thương, hiện tại không tiện di chuyển. Dì Tần Lan không về thủ đô cùng đội cứu hộ y tế mà ở lại đó chăm sóc Lục Chấn Quốc.
Lục Diệu cũng ở bên đó.
Nghe tin anh cả bị thương, chú hai Lục cũng không nỡ nói chuyện Lục Tiến Dương nữa. Chú quan tâm vài câu rồi cúp máy.
Lúc này, Lục Tiến Dương và Ôn Ninh đang ngồi trong xe.
Lục Tiến Dương đặt tay lên vô lăng, nghiêng mắt nhìn về phía Ôn Ninh: “Buổi chiều em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi.”
Ôn Ninh nhận thấy sắc mặt anh có chút mệt mỏi, cô lắc đầu nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Lục Tiến Dương khởi động xe: “Khó khăn lắm mới được nghỉ, buổi sáng em không phải nói muốn đi chơi sao, thật sự không đi nữa à?”
“Không đi,” Ôn Ninh bối rối nghịch dây an toàn trước ngực. Nghĩ đến chuyện ông nội nói trên bàn cơm, trong lòng cô dâng lên một cảm giác áy náy khó tả.
Lục Tiến Dương nhận ra cảm xúc của cô đang đi xuống: “Không vui à?”
Ôn Ninh: “Em xin lỗi anh, Lục Tiến Dương. Vì em mà việc thăng chức của anh bị ảnh hưởng. Lúc đó em không nghĩ chuyện này lại ầm ĩ đến thế.”
“Không phải lỗi của em, đừng nghĩ nhiều. Em là người yêu của anh, anh không thể trơ mắt nhìn em bị người khác ức hiếp. Lần sau nếu có chuyện tương tự, anh vẫn sẽ ra tay. Thăng chức đối với anh mà nói, không quan trọng bằng em đâu, biết không?”
Lục Tiến Dương lái xe về nhà, vừa lái vừa thường xuyên liếc nhìn Ôn Ninh, giọng trầm ấm an ủi cô.
Nghe anh nói vậy, Ôn Ninh càng thấy áy náy hơn, nhưng không biết phải đền bù thế nào. Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, tim Lục Tiến Dương đau nhói. Anh bất ngờ bẻ lái, đưa xe vào một công viên nhỏ gần đó, dừng lại ở một góc khuất trong rừng cây. Anh tháo dây an toàn, cúi người ôm Ôn Ninh vào lòng, dỗ dành:
“Vẫn còn lo lắng chuyện thăng chức của anh à? Hửm?”
“Anh thật sự không sao đâu. Chậm hai năm chưa chắc đã là chuyện xấu. Nổi bật quá cũng dễ khiến người ta ghen ghét.”
Lục Tiến Dương bế cô ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy eo cô. Anh tựa đầu vào đầu cô, chốc chốc lại hôn lên gò má trắng hồng của cô, chốc chốc lại hôn lên đôi môi anh đào, hận không thể nuốt cô vào trong miệng.
Mặt và môi Ôn Ninh đều bị anh hôn đến đỏ bừng. Sự áy náy ban nãy đã bay biến, lúc này cô vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lại anh.
Hai người quấn quýt bên nhau như kẹo mạch nha một hồi lâu. Nếu có người quen biết Lục Tiến Dương mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức rớt quai hàm.
Đây có còn là đội trưởng Lục lạnh lùng như Diêm Vương nữa không?
Không ngờ sau lưng mọi người, anh lại thành ra thế này, ôm người yêu ngồi trên đùi, vừa hôn vừa dỗ dành. Hôn xong, anh còn gác cằm lên cổ cô, dùng râu cọ nhẹ vào khuôn mặt non mềm của cô. Ánh mắt anh cưng chiều đến mức có thể làm tan chảy cả sắt đá.
“Bây giờ tâm trạng đã tốt hơn chưa?” Lục Tiến Dương dùng ngón tay khẽ xoa vành tai trắng nõn của Ôn Ninh, giọng nói mang theo vài phần lười biếng và khàn khàn.
Ôn Ninh liếc nhìn anh một cái đầy hờn dỗi, khóe môi cuối cùng cũng cong lên.
Lục Tiến Dương lại gần hôn lên má lúm đồng tiền vừa hiện ra của cô, rồi ghé sát tai cô nói: “Ai đó ngày nào bảo sẽ khiêu vũ cho anh xem, giờ chúng ta về thôi…”
Ôn Ninh hừ một tiếng đầy vẻ kiêu kỳ: “Ai muốn nhảy cho anh xem chứ.”
Lục Tiến Dương không nói thêm lời nào, nhanh chóng khởi động xe. Rất nhanh sau đó, hai người đã về đến nhà.
Vừa vào phòng khách, nghĩ đến Diệp Xảo hôm nay có khả năng cũng sẽ về, Lục Tiến Dương kéo Ôn Ninh vào thẳng phòng của mình.
Vào phòng, anh ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, ngửa đầu nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Biểu cảm đó như đang nói: “Anh muốn xem em khiêu vũ.”
“Anh đợi em một chút nhé.” Ôn Ninh chạy sang phòng bên cạnh lấy đồ.
Lần trước cô đã hứa với Lục Tiến Dương sẽ nhảy cho anh xem, nên ngay hôm đó cô đã lấy cuốn băng ghi âm từ chỗ đội trưởng Trương. Đội trưởng Trương từng sang Liên Xô học, trong nhà có máy ghi đĩa và lưu trữ rất nhiều băng nhạc khiêu vũ trong và ngoài nước.
Ôn Ninh búi tóc lên thành một búi tròn, rồi thay một bộ sườn xám lụa màu xanh lá cây non.
Bộ sườn xám này cô mua từ cửa hàng và mang đi tiệm may sửa lại. Tay áo đã bị cắt đi, để lộ đôi cánh tay thon dài như búp sen non. Phần eo được siết chặt hơn, hoàn hảo tôn lên đường cong gợi cảm của vòng eo và vòng m.ô.n.g cô. Đường xẻ tà cũng được xẻ cao hơn, gần như đến đùi, mỗi khi cô đi lại đều để lộ đôi chân trắng nõn ẩn hiện.
Làn da trắng như tuyết của cô kết hợp với màu xanh tươi tắn của sườn xám, khiến cả người cô tươi mới như một đóa hoa vừa chớm nở.
Thay xong trang phục, cầm theo cuốn băng, Ôn Ninh chậm rãi bước sang phòng bên cạnh.