Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 3
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:03
Ôn Ninh rời đi không lâu thì bố dượng Lưu Quân đã phát hiện ra cô bỏ trốn.
Nhìn chiếc giường bệnh trống không, Lưu Quân tức đến sôi máu, đá mạnh một cú vào chân giường: "Đệt, quả nhiên không phải con gái ruột thì không thương, nuôi mười năm mà hóa ra là một con sói mắt trắng!"
"Chẳng phải chỉ là bảo nó gả cho con trai mình thôi sao? Ngày xưa, anh chị em họ còn có thể lấy nhau, anh chị em kế thì sao lại không được? Đều là người một nhà, gả cho nhau thì tiền lễ vật cũng khỏi tốn, tiện cả đôi đường!"
Lưu Quân không cam lòng, quay ra khỏi phòng, chất vấn người y tá trực ca: "Tôi bảo cô cho nó uống nhiều thuốc ngủ, sao còn để nó chạy mất?"
Người y tá rụt cổ, sợ sệt trước Lưu Quân: "Tôi… tôi đi ăn cơm ở xã một lát, ai mà ngờ quay về thì đã không thấy cô ấy đâu. Hay ông hỏi người kia xem."
Y tá hất hàm về phía phòng bệnh còn lại. Trạm xá chỉ có hai phòng, bức tường mỏng như giấy, bên này có động tĩnh gì, bên kia chắc chắn nghe rõ.
Lưu Quân nhìn về hướng y tá chỉ. Ở đó có một người lính mới chuyển đến, cấp bậc không nhỏ. Cấp trên có điện báo đặc biệt về, dặn các cán bộ trong làng phải luôn túc trực, đáp ứng mọi yêu cầu của người này.
Lưu Quân vỗ vỗ mặt mình, gương mặt hung tợn lập tức chuyển sang vẻ cung kính. Ông ta bước tới, qua tấm màn che cửa nói vọng vào:
"Đồng chí, có tiện không? Tôi muốn hỏi thăm một chuyện."
Vài giây sau, giọng Lục Tiến Dương lạnh lùng cất lên: "Ông với cô ta có quan hệ gì?"
Lưu Quân không ngờ anh lại đoán trúng phóc điều mình định hỏi. Ông ta đảo tròng mắt, nói:
"Đồng chí chê cười. Con bé đó tên Ôn Ninh, đã qua lại với con trai tôi mấy năm nay rồi. Chúng nó sắp cưới đến nơi, thế mà không biết bám được nhà nào quyền thế hơn, giờ lại đòi hủy hôn. Con trai tôi ở nhà đòi sống đòi chết, nên tôi mới phải đi tìm con bé, muốn nói chuyện sính lễ với nó."
Lục Tiến Dương ngồi thẳng trên đầu giường, đôi môi mỏng khẽ cong lên một chút.
Quả nhiên, cô gái ấy vẫn thực dụng và ham lợi như vậy. Đã bám vào nhà họ Lục rồi, sao có thể còn để ý đến một người đàn ông ở thôn Tiên Phong?
"Vậy… đồng chí có biết cô ta đi đâu không?" Lưu Quân thăm dò hỏi, thấy đối phương im lặng.
Lục Tiến Dương đáp: "Không biết."
Lưu Quân không dám hỏi thêm, nói một tiếng “Đa tạ” rồi rời đi.
Lưu Quân vừa đi khỏi, ngoài cửa trạm xá liền vang lên tiếng động cơ xe. Cửa xe mở ra, một người lính trẻ tuổi vội vã bước xuống, đi nhanh vào trong phòng.
"Đội trưởng Lục!"
Thấy Lục Tiến Dương ngồi đó lành lặn, người lính thở phào nhẹ nhõm: "Theo chỉ thị của cấp trên, anh phải về thủ đô ngay lập tức. Có nhiệm vụ khẩn cấp. Tôi đã mua được vé tàu sớm nhất để về thủ đô rồi ạ."
"Vậy thì đi thôi, còn lề mề gì nữa." Lục Tiến Dương giơ tay nhìn đồng hồ. Vừa nói, anh vừa đứng dậy đi ra ngoài.
Người lính trẻ đi theo sau. Cả hai lên xe, Lục Tiến Dương nhấn ga chạy hết tốc lực trên con đường nông thôn.
Đến ga tàu thành phố, sau khi bàn giao xe cho người của đơn vị, hai người nhảy lên chuyến tàu sắp chạy về thủ đô.
Loảng xoảng... Loảng xoảng...
Chiếc tàu hỏa xanh biếc lắc lư trên đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh về phía sau. Hành lang toa tàu chật kín người, hành lý lớn nhỏ chất chồng lên nhau. Quần áo của mọi người chủ yếu là màu đen, xám, và xanh lam đậm. Phụ nữ thì tết tóc b.í.m hoặc để tóc ngắn ngang tai; đàn ông thì rẽ ngôi giữa hoặc để đầu tổ quạ, nhưng điểm chung là mái tóc ai cũng dày và mượt.
Trên tàu có người mang theo cả gia cầm còn sống, tiếng người nói chuyện xen lẫn tiếng gà vịt kêu quang quác, ồn ào mà náo nhiệt.
Lương Uy chỉ mua được ba vé ghế cứng, mà các ghế lại không ở gần nhau. Ôn Ninh đành phải ngồi ở cuối toa, còn Lương Uy và Diệp Xảo ở đầu toa.
Vừa ngồi xuống, Ôn Ninh đã bị người ta để mắt tới. Lý do không gì khác, chính là gương mặt cô quá đỗi nổi bật.
Hai b.í.m tóc đen nhánh, óng ả buông trên vai. Gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, làn da mềm mại như ngậm đầy nước. Đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi cao thẳng, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú. Đôi môi trái tim căng mọng, vì khí huyết dồi dào mà ửng lên sắc đỏ của quả anh đào non. Khóe môi không cười cũng hơi cong lên một đường.
Một vẻ đẹp vừa quyến rũ, kiều mị, lại vừa trong sáng, thanh thuần. Dáng vẻ đến chó đi ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn hai lần.