Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 329
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:13
“Ninh Ninh, chỉ còn 40 phút nữa thôi.” Lục Tiến Dương liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt u trầm, sâu thẳm.
Ôn Ninh còn chưa kịp hiểu ý anh, một cơn bão hôn đã ập xuống.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên mu bàn tay.
Ôn Ninh bị anh nắm chặt đến mềm nhũn cả người, giọng nói run rẩy.
Nghe thấy tiếng cô, ánh mắt Lục Tiến Dương càng thêm sâu thẳm. Anh bỗng chốc trở nên mạnh mẽ như một con thú dữ vừa thoát khỏi lồng…
Ôn Ninh hé mở đôi mắt, trong mắt cô long lanh như chứa một hồ nước. Tóc đen dính vào gò má, đôi môi đỏ mọng ướt át. Cô đẹp như một đóa hải đường sau mưa, kiều mị đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hơi thở của Lục Tiến Dương dồn dập, anh yêu đến cuồng dại làn da ngọc ngà, trắng mịn của cô. Anh hận không thể nghiền nát, hút vào, rồi nuốt chửng cô vào bụng.
Nếu có thể, anh còn muốn nhét cô vào túi áo, mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
40 phút thì không đủ để làm gì cả.
Thế nhưng Lục Tiến Dương không thể không rời đi. Khi anh đứng dậy khỏi giường, Ôn Ninh nghĩ đến cảnh phải xa nhau nửa năm, liền ôm chặt lấy anh, kéo tay anh lại không cho đi. Đôi mắt long lanh như một chú nai con lạc đường nhìn anh. Lục Tiến Dương cũng không biết phải làm thế nào với cô, lòng anh đau như cắt. Thậm chí anh còn nghĩ sau này khi giải ngũ sẽ chuyển ngành, vì anh thật sự không muốn xa cô.
Không biết những người lính đã có gia đình kia làm thế nào để chịu đựng được những lần đi làm nhiệm vụ, mà mỗi lần là mười ngày nửa tháng. Anh bây giờ còn chưa kết hôn, mới xa cô một ngày đã không chịu nổi.
Nếu có thành viên nào trong đội bay có thể nghe thấy lời trong lòng Lục Tiến Dương lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.
Đây vẫn là người đội trưởng Lục lạnh lùng, tàn nhẫn mà họ quen biết sao?
Ngày xưa khi họ nóng lòng muốn về nhà sau nhiệm vụ, anh đã nói những gì?
“Chỉ thiếu mười ngày nửa tháng thôi mà?”
“Tiền đồ đâu!”
Còn bây giờ thì sao? Đội trưởng Lục lạnh lùng như Diêm Vương của họ đang ôm người yêu bé bỏng, vừa hôn vừa dỗ dành: “Ngoan ngoãn chờ anh về nhà. Khi về chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, từ đó sẽ không bao giờ xa nhau nữa, ngày nào cũng ở bên nhau, được không? Anh…”
Những lời cuối, anh hạ giọng thì thầm vào tai Ôn Ninh. Anh nói, sau khi kết hôn, anh sẽ yêu thương cô thật nhiều.
Ôn Ninh nghe xong thì mềm nhũn cả chân tay, xấu hổ đến mức mặt nóng bừng, giơ tay che miệng anh lại.
Hai người quấn lấy nhau như một thể, đến khi thời gian đã qua đi vài phút, họ mới lưu luyến rời nhau.
Lục Tiến Dương bước đi đầy lưu luyến.
Mỗi bước đi, anh lại quay đầu nhìn ánh mắt bịn rịn, không nỡ rời xa của Ôn Ninh, lòng anh lại như bị d.a.o cắt. Tình yêu này vừa ngọt ngào lại vừa hành hạ.
Ngọt ngào vì cô không muốn rời xa anh, cô yêu anh.
Hành hạ vì hai người phải xa nhau lâu như vậy, anh chắc chắn sẽ nhớ cô đến phát đau.
…
Ngày hôm sau.
Ôn Ninh thức dậy, chấp nhận hiện thực.
Khi có Lục Tiến Dương bên cạnh, cô sẽ ôm ấp, quấn quýt anh, như thể không có anh cô sẽ chết.
Nhưng Lục Tiến Dương vừa đi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, công việc vẫn phải làm.
Phụ nữ có thể nũng nịu, có thể yêu đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng trong lòng phải rõ ràng, không thể vì tình yêu mà đánh mất chính mình.
Ngoài tình yêu, cuộc sống còn có rất nhiều mặt khác, có tình thân, sự nghiệp, tình bạn…
Nhưng Ôn Ninh vẫn rất khâm phục vợ của các quân nhân, đặc biệt là những người phải chịu đựng cảnh xa chồng quanh năm suốt tháng.
Hôm nay Ôn Ninh phải đến đơn vị trình diện.
Đến đơn vị, cô đến gặp lãnh đạo để báo cáo đã hết phép, sau đó quay về phòng Tuyên truyền bàn giao công việc với Lưu Mai.
“Chị Lưu, khoảng thời gian này vất vả cho chị rồi.” Ôn Ninh theo thường lệ mang theo quà vặt cho Lưu Mai, là bánh đào thái lát và bánh quai chèo vị muối tiêu mua từ Tứ Xuyên.
Lưu Mai là người miền Bắc, chưa từng ăn loại bánh vị muối tiêu. Mở ra nếm thử, cô lập tức không ngừng lại được, liên tục cảm thán: “Ôi, hương vị này ngon hơn hẳn bánh ngọt. Không hề ngán, càng ăn càng muốn ăn! Lần sau cô mà đi Tứ Xuyên, mua giúp tôi một ít nhé, để tôi mang về cho người nhà ăn thử.”
“Không vấn đề gì.” Ôn Ninh đồng ý ngay. Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, dự định sắp xếp lại những công việc tiếp theo.