Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 37
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:04
Tay Ôn Ninh cũng dính nước, cô đơn giản đứng dậy đi theo. Hai người đứng cạnh nhau ở bồn nước. Ôn Ninh xoa một chút xà phòng vào lòng bàn tay, tỉ mỉ chà rửa. Cô không kìm được liếc nhìn sang phía Lục Tiến Dương.
Anh thong thả xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay với cơ bắp săn chắc. Các mạch m.á.u và gân xanh đan xen, trông rất khỏe khoắn và mạnh mẽ. Cô không khó để tưởng tượng, dáng người dưới bộ quân phục kia cũng hoàn hảo như vậy. Ôn Ninh nhìn đến ngẩn ngơ.
Cho đến khi Lục Tiến Dương rửa tay xong, lau khô, suy nghĩ của Ôn Ninh mới quay trở lại chuyện bóc cua. Cô không kìm được nắm lấy tay anh, đưa ra trước mặt mình để nghiên cứu. Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay anh. Cô đã phải chật vật mãi mới bẻ được hai mảnh vỏ nhỏ, vậy mà anh chỉ vài cái đã bóc được một cách hoàn chỉnh. Vỏ cua cứng như vậy, mà anh lại không hề bị cứa. Nghĩ đến đây, Ôn Ninh tò mò ngước mặt nhìn anh.
Lục Tiến Dương hơi cúi đầu. Đôi mắt đen của anh chạm phải gương mặt mềm mại của Ôn Ninh. Nàng có vẻ ngoài quyến rũ nhưng ánh mắt lại trong sáng, ngọt ngào, cứ thế nhìn anh đầy bối rối, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy. Đầu ngón tay mềm mại, trắng nõn của cô lướt qua lòng bàn tay anh, như đang nghiên cứu một món bảo vật. Trông cô không khác gì một con yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Trong lòng Lục Tiến Dương dâng lên một cảm giác nóng bỏng. Yết hầu anh khẽ chuyển động. Cằm anh căng cứng.
Một giây sau, anh đột ngột rút tay về, để lại một câu "Về ăn cơm", rồi vội vã đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng sải bước rời đi của Lục Tiến Dương, Ôn Ninh mới chợt nhận ra. Hành động vừa rồi của cô có hơi quá lố. Dù không phải ở thập niên 70, mà ngay cả ở thế hệ sau, việc một nam một nữ nắm tay nhau xem chỉ tay như vậy cũng đã rất mờ ám.
Lục Tiến Dương sẽ không nghĩ cô là người tùy tiện chứ?
Thôi kệ, tùy tiện thì tùy tiện vậy. Dù sao theo cốt truyện gốc, cô và Lục Tiến Dương cũng chẳng có khả năng phát triển gì, nên cô cũng không bận tâm đến việc anh nghĩ gì về mình.
Ôn Ninh tự an ủi bản thân, lau khô tay rồi quay lại bàn ăn tiếp tục bữa cơm.
Cô đã ăn hết thịt cua trong bát, rồi ăn thêm một vài món khác trên bàn. Món chính chỉ ăn hai miếng đã no, không thể ăn thêm được nữa.
Ôn Ninh đặt đũa xuống. Vương Đình Đình hôm nay cũng ăn uống không ngon miệng, thấy cô không ăn nữa, cũng theo đó buông đũa.
Trên bàn lúc này chỉ còn Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh ăn. Tốc độ ăn của hai người rất nhanh nhưng không hề vội vàng, nhìn qua là biết họ là những người đã trải qua huấn luyện vất vả. Nhưng cả hai cũng không lãng phí, giải quyết sạch đồ ăn trên bàn, trừ nửa hộp tôm vẫn còn nguyên.
Ôn Ninh cũng không để ý, đậy nắp hộp cơm lại, cho vào túi lưới. Cô xách đồ đứng dậy, đi tìm nhân viên phục vụ để thanh toán. Người phục vụ nhận ra cô, cười tươi nói: “Đồng chí, bạn trai của cô đã trả tiền rồi.”
Người phục vụ nhướng cằm chỉ về phía Tôn Trường Chinh.
Ôn Ninh:…
Lần trước là Lục Tiến Dương trả, lần này lại bị Tôn Trường Chinh cướp mất. Đến bao giờ cô mới trả được hết ân cứu mạng này đây?
“Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Ôn Ninh ngẩng đầu giải thích với người phục vụ một câu, rồi bất lực đi ra cửa hàng hội hợp với Lục Tiến Dương và Tôn Trường Chinh.
Vừa đi tới, cô đã nghe thấy họ đang bàn bạc xem đi đâu tiếp theo. Thực ra chỉ là Vương Đình Đình đơn phương đề nghị: “Đội trưởng Lục, tôi muốn đi cửa hàng Hữu Nghị dạo một chút, mua thêm vài món đồ. Lần này đến thủ đô, tôi mang không đủ hành lý.”
Quay đầu lại thấy Ôn Ninh đến gần, Vương Đình Đình chủ động mời: “Đồng chí Ninh có muốn đi cùng không?”
Ôn Ninh định từ chối thì Tôn Trường Chinh cũng tham gia mời: “Đồng chí Ninh, đi cùng đi! Ăn xong vừa hay đi tiêu cơm. Hai chúng tôi là đàn ông, không hiểu về mua sắm. Các cô gái có thể cho nhau ý kiến.”
Tôn Trường Chinh muốn tạo thêm cơ hội ở gần cho Ôn Ninh và Lục Tiến Dương.
Ôn Ninh không hề hay biết. Thấy Tôn Trường Chinh nhiệt tình mời, mà tiền cơm lần này cũng là cậu ấy trả, cô đành miễn cưỡng gật đầu.
Đoàn người rời khỏi nhà hàng quốc doanh, thong thả tản bộ dọc phố đến cửa hàng Hữu Nghị.
Bên trong cửa hàng.
Đây là lần thứ hai Ôn Ninh đến đây. Lần đầu ít nhất cô còn có tiền của nhà họ Lục để mua hai bộ quần áo. Lần này đến chỉ đơn thuần là để đi dạo cho tiêu cơm, chỉ xem không mua.
Vì tổng cộng trong túi cô chỉ có mười đồng và vài tấm phiếu, số tiền còn lại sau khi tính toán để trả bữa cơm. Tuy rằng số tiền này đã được giữ lại, nhưng cô không dám tiêu xài bừa bãi. Dù sao hiện tại cô đang ở nhờ nhà họ Lục, việc chưa có tiền sinh hoạt đã là quá mặt dày rồi. Cô không muốn đến lúc cần tiền lại phải đi vay người ta.
Thở dài, nghĩ đến đây, Ôn Ninh không khỏi hoài niệm về cuộc sống trước khi xuyên sách.