Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 375

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:15

Đúng lúc này, vợ của Ngụy Bảo Hoa, Hồ Kim Lan, cũng đến đưa cơm.

Ôn Ninh và cô ta bước vào phòng bệnh gần như cùng lúc.

“Ôi, phòng bệnh này vốn đã nhỏ, không khí lại không thông thoáng. Để tôi kéo rèm ra cho thoáng một chút.”

Hồ Kim Lan cảm thấy phòng bệnh ngột ngạt nên kéo tấm rèm ngăn cách hai giường ra. Ngụy Bảo Hoa cả buổi chiều đều ngủ, không biết Ôn Ninh. Vừa thấy bên giường Lục Tiến Dương có một cô gái, anh tò mò ngước mắt lên nhìn.

Hồ Kim Lan nhìn theo ánh mắt của chồng, giới thiệu: “Đó là vợ của đồng chí Lục.”

Bị gọi tên, Ôn Ninh mỉm cười gật đầu chào hai người: “Chào hai anh chị, tôi là Ôn Ninh.”

“Chào cô. Tôi là đồng đội của đồng chí Lục, Ngụy Bảo Hoa. Đây là vợ tôi, Hồ Kim Lan.” Ngụy Bảo Hoa tiếp lời, còn Hồ Kim Lan cũng gật đầu với Ôn Ninh.

“Ăn cơm thôi,” Hồ Kim Lan càu nhàu, đổ canh gà trong cặp lồng ra, rồi lấy một cái bánh bao trắng, chuẩn bị đút cơm cho chồng: “Tôi hâm nóng lại canh giữa trưa rồi, anh ăn với bánh bao là vừa.”

Ôn Ninh cũng giúp Lục Tiến Dương nâng đầu giường lên, đặt bàn ăn nhỏ xong xuôi, chuẩn bị bữa tối.

Hồ Kim Lan vừa đút cơm cho chồng, vừa liếc nhìn sang giường bên. Nhìn thấy những ngón tay trắng trẻo của Ôn Ninh cử động chậm rãi, cô ta thầm nghĩ thật là tiểu thư. Trông như thể chưa từng phải động tay vào việc gì, ngày thường chắc chắn không biết làm việc nhà, càng không thể chăm sóc người bệnh.

Đồng chí Lục này thật là thảm. Cưới được cô vợ xinh đẹp mà vô dụng. Bị thương nặng thế này rồi, nhan sắc thì có ích gì chứ? Phải cưới một người như cô ta, tháo vát việc nhà, biết chăm sóc chồng mới phải.

“Đồng chí Ôn, cô nên chú ý đến khẩu phần ăn của chồng. Người bị thương gân động cốt, lại vừa phẫu thuật xong, phải uống canh bổ dưỡng. Cô xem tôi hầm canh gà cho lão Ngụy nhà tôi, đặc biệt bồi bổ cơ thể.”

Hồ Kim Lan đắc ý khoe khoang với Ôn Ninh, rồi bẻ một miếng bánh bao, chấm vào canh, đút cho chồng.

“Vâng, chị nói đúng ạ.” Ôn Ninh thuận miệng đáp, lấy cặp lồng mang về mở ra, bày đồ ăn lên.

Mùi canh cá diếc đậu hũ thơm lừng bay tới, rồi đến mùi trứng hấp thịt băm, mùi sườn hầm củ sen, Ngụy Bảo Hoa vốn đang ăn ngon lành, một miếng bánh bao một miếng canh. Nhưng ngửi thấy những mùi thơm này, anh bỗng cảm thấy bánh bao trong miệng mình nhạt thếch. Anh quay đầu nhìn sang, trên bàn ăn nhỏ của Lục Tiến Dương bày đầy ắp đồ ăn. Những món ăn đủ màu sắc, đủ rau thịt, lại có cả canh, thơm nức mũi…

Không xong rồi, Ngụy Bảo Hoa nuốt nước miếng ừng ực.

Hồ Kim Lan cũng ngửi thấy mùi, hít hít mũi, nhìn theo hướng mùi thơm bay tới. Mắt cô ta gần như không thể nhúc nhích. Bữa ăn phong phú như thế, đâu giống đang nằm viện, hoàn toàn là ăn tết!

Hơn nữa, bên cạnh đồ ăn còn có một đĩa trái cây, đủ táo, đào, chuối, quýt, mỗi thứ một ít.

Trời ơi, tốn bao nhiêu tiền đây? Cô vợ này đúng là tiêu tiền như nước!

Hồ Kim Lan ngưỡng mộ đến nỗi khóe miệng co giật liên tục. Cô ta bẻ một miếng bánh bao nhét vào miệng, càng nhai càng thấy bánh bao lên men quá đà, ăn vào có vị chua chua.

Cứ tưởng người ta chưa chuẩn bị canh cho chồng, ai ngờ không những chuẩn bị mà còn chuẩn bị phong phú đến thế, khiến canh gà và bánh bao của mình trông thật keo kiệt.

Nhưng cũng không thể trách cô ta. Cả nhà sáu miệng ăn, không tiết kiệm thì sau này chồng giải ngũ thì làm sao?

Từ giàu sang trở về nghèo khổ thật không dễ dàng chút nào!

Hồ Kim Lan khó khăn dời mắt, thấy chồng vẫn đang ngây người nhìn sang giường bên, cô ta không nhịn được cằn nhằn: “Lão Ngụy, dạo này sườn lợn đắt lắm, sườn non thì những 1 khối rưỡi 1 cân, thịt nạc cũng 8 hào. Cá diếc cũng không rẻ, 3 hào một con… Anh cũng biết người trong nhà đông, chỗ nào cũng cần tiêu tiền. Giờ chân anh lại bị thương, sau này thu nhập trong nhà sẽ thiếu mất hơn nửa…”

Ngụy Bảo Hoa vốn đã thấy bánh bao nhạt nhẽo, giờ Hồ Kim Lan lại cằn nhằn liên tục về tiền bạc, đầu anh lập tức ong ong: “Thôi Kim Lan, em đừng nói nữa. Ăn cơm đi.”

Hồ Kim Lan cúi đầu tiếp tục đút cơm, thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh.

Cô ta thấy Ôn Ninh đã bày xong đồ ăn, tay trái bưng bát canh, tay phải cầm thìa, múc một muỗng canh nhỏ, thổi nhẹ, rồi đưa đến miệng Lục Tiến Dương. Giọng nói ngọt ngào như bọc đường: “Tiến Dương, uống hai ngụm canh rồi ăn cơm nhé.”

Giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến. Lục Tiến Dương lập tức hợp tác, há miệng uống canh. Uống xong canh, Ôn Ninh lại tiếp tục đút cơm. Cơm ăn kèm với trứng hấp thịt băm, rồi rau xào, sườn hầm. Cô kết hợp rất cân đối, món nào cũng đút cho Lục Tiến Dương một ít.

Cá diếc nhiều xương dăm, Ôn Ninh dùng đũa tách lấy miếng thịt cá ít xương nhất ở phần lưng, để riêng cho Lục Tiến Dương ăn.

Sự tỉ mỉ đó khiến người khác phải kinh ngạc.

Lục Tiến Dương vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng lại thấy thoải mái vô cùng. Buổi sáng anh còn ghen tị khi Ngụy Bảo Hoa có người nhà tự tay chăm sóc. Bây giờ, anh cũng có người nhà, lại còn chu đáo, dịu dàng và tỉ mỉ đến thế. Ngay cả xương cá cũng nhặt từng chiếc một cho anh.

Bên cạnh, vợ chồng Ngụy Bảo Hoa không so sánh thì không sao, chứ đã so sánh thì cả hai đều cảm thấy không thoải mái.

Hồ Kim Lan đã đút cơm xong, cứ thế nhìn chằm chằm Ôn Ninh: “Đồng chí Ôn, cô đúng là khéo hầu hạ người. Đồng chí Lục nhà cô thật có phúc. Vua chúa cũng chẳng được hưởng phúc như thế này.”

Ôn Ninh cong môi cười, nói với Hồ Kim Lan: “Tiến Dương nhà tôi ngày thường cũng chăm sóc tôi như thế đấy. Bây giờ anh ấy bị thương, tôi đương nhiên cũng phải chăm sóc anh ấy như vậy.”

Ôn Ninh hoàn toàn không cảm thấy mình đang “hầu hạ” ai cả. Khi ở bên nhau, cô không cần phải động tay vào việc gì. Lục Tiến Dương giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát, thậm chí là giặt quần áo lót cho cô.

Tình yêu là sự qua lại. Lục Tiến Dương cưng chiều cô, giờ anh bị thương, cô đương nhiên cũng phải chăm sóc anh một cách chu đáo, tỉ mỉ. Đây không phải là “hầu hạ”, đây là tình yêu.

Hồ Kim Lan vốn định mỉa mai Ôn Ninh, không ngờ lại gặp phải một “cái đinh mềm”. Vợ chồng người ta một người tình nguyện hầu hạ, một người tình nguyện hưởng thụ. Cô ta còn có thể nói gì nữa, đành ngượng ngùng im lặng.

Ăn tối xong, khoảng 8 giờ, bác sĩ và y tá đến kiểm tra phòng.

Hồ Kim Lan lập tức sốt sắng kéo bác sĩ đến xem chồng mình: “Bác sĩ, ông xem chân của lão Ngụy nhà tôi đã hồi phục thế nào rồi?”

“Đồng chí, chị đừng lo. Tôi sẽ khám từng người một.” Bác sĩ gỡ tay cô ta ra, đi đến trước giường của Ngụy Bảo Hoa, cẩn thận kiểm tra vết thương, rồi nhẹ nhàng gõ vào chân anh: “Có cảm giác không?”

Ngụy Bảo Hoa lắc đầu.

Phẫu thuật đã mấy ngày rồi, thuốc mê cũng hết, bình thường thì cảm giác phải phục hồi, nhưng bây giờ… Bác sĩ nói: “Tình hình không khả quan lắm. Cần phải theo dõi thêm.”

Hồ Kim Lan nghe vậy, sốt ruột không thôi: “Sao vẫn chưa có cảm giác? Phẫu thuật mấy ngày rồi mà. Phải làm sao đây hả bác sĩ? Có phải sau này thật sự không đứng lên được không?”

Bác sĩ nói: “Vẫn là câu nói trước, không loại trừ khả năng này, nhưng cũng có thể sau một thời gian sẽ hồi phục lại bình thường. Hiện tại chưa thể kết luận được.”

Hồ Kim Lan chỉ nghe lọt tai nửa câu đầu của bác sĩ. Lại một lần nữa, cô ta cảm thấy trời đất sụp đổ. Trước đây bác sĩ cũng nói mấy ngày sẽ hồi phục, giờ hai ngày rồi mà vẫn không có cảm giác gì, chắc chắn là không thể hồi phục được nữa rồi!

Hồ Kim Lan lo lắng đến mức ngũ quan nhăn nhúm lại, hai tay nắm chặt góc áo.

Bác sĩ đi đến giường bệnh của Lục Tiến Dương để kiểm tra.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.