Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 387
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:15
Chính ủy Trương cố ý đến thăm Lục Tiến Dương.
Ông và Lục Chấn Quốc là đồng đội cũ. Bước vào nhà thấy nhiều người, ông không nhịn được trêu chọc: “Này Lục đầu, nhà cậu đủ tấp nập đấy.”
“Mời ngồi.” Lục Chấn Quốc mời ông ngồi xuống ghế sô pha, đẩy chén trà mà dì Trương vừa pha đến trước mặt ông: “Uống trà đi. Là trà Tín Dương Mao Tiêm lão Lý vừa gửi cho tôi đấy, cậu nếm thử xem.”
Chính ủy Trương nâng chén lên nhấp một ngụm. Vị chát nhẹ ban đầu dần chuyển thành hậu vị ngọt thanh: “Không tệ, trà ngon đấy.”
Lục Chấn Quốc hào sảng nói: “Lúc về mang một gói về dùng.”
“Haha, cảm ơn cậu nhé.” Chính ủy Trương cười, rồi quay sang nhìn Lục Tiến Dương: “Tiến Dương này, chuyện phục hồi chức năng không cần vội, cứ từ từ thôi.”
Bệnh viện quân khu đã chuyển báo cáo khám sức khỏe của Lục Tiến Dương cho căn cứ không quân ở thủ đô, nên chính ủy Trương rất rõ về tình trạng sức khỏe của anh.
“Vâng.” Lục Tiến Dương gật đầu.
Chính ủy Trương hỏi thêm một vài chuyện về tình hình ở tỉnh Mân, Lục Tiến Dương cũng trao đổi với ông.
Nhìn hai người nói chuyện, rồi lại thấy chính ủy Trương mặc quân phục, Tần Kiến Phi khẽ hỏi Diệp Xảo: “Vị này là ai vậy?”
“Là chính ủy ở căn cứ của anh Hai.” Diệp Xảo đã từng đến căn cứ, thấy lý lịch của chính ủy Trương trên bảng tuyên truyền.
Tần Kiến Phi vừa nghe đối phương là chính ủy, lập tức nảy sinh ý định kết giao. Bố anh ta tuy là giám đốc nhà máy thép, nhưng hiếm khi có mối quan hệ với quân khu. Anh ta lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, rút hai điếu, tiến lại gần đưa cho chính ủy Trương, nịnh nọt gọi một tiếng “chú Trương”.
Diệp Xảo giới thiệu: “Chú Trương, cháu là Diệp Xảo, đây là chồng cháu, Tần Kiến Phi.”
Chính ủy Trương đang định nói chuyện công việc tiếp theo với Lục Tiến Dương thì bị hai người cắt ngang, đành phải quay sang nhìn Diệp Xảo. Diệp Xảo, ông có biết. Là con nuôi của Lục Chấn Quốc. Hình như mới về nhà họ Lục chưa đầy một năm mà đã kết hôn rồi à?
Chính ủy Trương gật đầu mỉm cười với hai vợ chồng.
Diệp Xảo nói: “Chú Trương, vừa nãy Kiến Phi còn nói, chân của anh Hai bị thương, sau này không thể ở căn cứ nữa. Bố Kiến Phi có thể sắp xếp cho anh một vị trí trong nhà máy thép.”
“Vâng. Nhưng chắc là không làm ở phân xưởng được. Sức khỏe phải tốt. Anh Hai có thể làm ở kho, quản kho thì không yêu cầu cao về sức khỏe. Hoặc là phòng thường trực cũng được, thu phát thư từ, không mệt người.” Tần Kiến Phi tiếp lời.
Quản kho?
Phòng thường trực?
Đường đường là phi công mà đi làm thủ kho, thu phát thư từ! Thật là trò đùa!
Chính ủy Trương nhíu mày: “Ai nói Tiến Dương không thể tiếp tục công tác ở căn cứ?”
“Cháu nghe nói phi công yêu cầu thể chất rất cao, anh Hai bị trọng thương, sợ là không qua được đợt khám sức khỏe nữa?”
Tần Kiến Phi cũng từng thi vào trường quân đội, cũng từng mơ ước làm phi công, nhưng tiếc là bị loại ngay vòng đầu.
Chính ủy Trương nói: “Khám sức khỏe có qua được hay không thì phải đợi Tiến Dương hồi phục, do các bác sĩ chuyên nghiệp đánh giá. Kể cả không thể bay, căn cứ cũng sẽ có những sắp xếp khác cho cậu ấy. Tiện nói đến chuyện này, Tiến Dương này…”
Chính ủy Trương lấy một túi hồ sơ trong cặp ra, đưa cho Lục Tiến Dương:
“Vừa hay khoảng thời gian này cháu phục hồi chức năng không thể tham gia huấn luyện. Cấp trên muốn nghiên cứu một loại máy bay chiến đấu kiểu mới. Trước đây cháu cũng từng tham gia các dự án J-4, J-5 rồi, kiến thức lý thuyết vững chắc, lại có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến. Ban lãnh đạo đã quyết định, để cháu với tư cách là nhà nghiên cứu cấp cao, cùng các đồng chí ở Viện Hàng không thúc đẩy dự án này.”
“Còn về lương và trợ cấp thì vẫn giữ nguyên mức của phi công.”
Lục Tiến Dương bình tĩnh nhận lấy túi hồ sơ: “Khi nào cháu đến Viện Hàng không nhận việc?”
Chính ủy Trương: “Cháu nghỉ ngơi thêm một tuần nữa, thứ hai tuần sau đi.”
“Tiến Dương, anh giỏi quá đi.” Ôn Ninh kịp thời lên tiếng, ánh mắt sùng bái nhìn Lục Tiến Dương, rồi quay sang Diệp Xảo và Tần Kiến Phi, cười ngượng nghịu: “Chị Diệp Xảo này, chuyện này không cần hai người phải bận tâm giúp Tiến Dương nữa đâu. Anh ấy sau này sẽ đi làm ở Viện Hàng không, chắc là không có cách nào đảm nhiệm vị trí quản kho và phòng thường trực của nhà máy thép được rồi.”
Mặt Diệp Xảo đỏ bừng, như bị bàn là ủi qua, vừa rát vừa bỏng.
Sắc mặt Tần Kiến Phi cũng không khá hơn là bao. Anh ta ngượng chín người, siết chặt điếu thuốc trong tay, chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.
Hai vợ chồng vừa rồi kẻ tung người hứng, sắp xếp công việc để sỉ nhục Lục Tiến Dương. Nào ngờ thoáng cái anh đã trở thành nhà nghiên cứu cấp cao.
Ngược lại, chính họ lại bị làm cho xấu hổ, không dám ngẩng đầu.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, chính ủy Trương nhìn sắc mặt hai người, cười ha hả, rồi lại lấy ra một phong bì:
“Ôi chao, vừa nãy thiếu một thông báo. Tiến Dương, lần này cháu chặn bắt tên phi công bỏ trốn đã lập công lớn. Cấp trên đã gửi một nghìn đồng tiền thưởng, còn ghi cho cháu một chiến công hạng nhất.”
Cái gì?
Lại còn có một nghìn đồng tiền thưởng ư?
Một nghìn đồng đấy! Bằng cả năm lương của một công nhân bình thường!
Diệp Xảo nhìn phong bì dày cộp, hai mắt trợn tròn.
Kết quả, cô ta thấy Lục Tiến Dương nhận lấy phong bì, rồi tiện tay đưa cho Ôn Ninh: “Ninh Ninh, anh không dùng đến, em cầm đi tiêu đi.”
Người nhà họ Lục không thiếu tiền, cũng không ai có ý định chiếm đoạt số tiền thưởng của Lục Tiến Dương. Thấy anh hào phóng với Ôn Ninh như vậy, ai nấy đều lộ vẻ hóng hớt. Đúng là chiều vợ quá mà!
Diệp Xảo thấy Ôn Ninh không hề từ chối, tự nhiên nhận lấy phong bì, tròng mắt cô ta suýt nữa thì rớt ra ngoài.
Một nghìn đồng đấy!
Người nhà họ Lục cứ thế trơ mắt nhìn Lục Tiến Dương đưa cho Ôn Ninh?
Không ngại?
Không ngăn cản?
Ôn Ninh nhận tiền cưới đã một nghìn đồng, lại có tiền hồi môn, giờ lại thêm một nghìn đồng tiền thưởng. Đầu óc Diệp Xảo đã không thể tính toán được nữa. Cô ta chua chát nuốt nước bọt.
Tần Kiến Phi cũng bị hành động vung một nghìn đồng của Lục Tiến Dương làm cho kinh ngạc.
Dù nhà họ Tần không thiếu tiền, cũng không đời nào tùy tiện đưa một nghìn đồng cho con dâu.
Chẳng trách Ôn Ninh không thèm để mắt tới anh ta. Những món quà vặt trước đây anh ta tặng, so với Lục Tiến Dương, quả thực chẳng đáng nhắc tới!
Diệp Xảo và Tần Kiến Phi đều có những suy nghĩ riêng.
“Ôi chao, còn một chuyện này nữa chưa nói. Tôi già rồi lẩm cẩm quá.” Chính ủy Trương xoa xoa thái dương, nói thong thả: “Tiến Dương, hiện tại cháu là thiếu tá, cứ tiếp tục tích lũy quân công, còn có thể lên cao hơn nữa.”
Lục Tiến Dương bình tĩnh ừ một tiếng. Người nhà họ Lục đã quen với sự xuất sắc của anh nên phản ứng rất bình thường.
Chỉ có Tần Kiến Phi, giật mình đến lạnh người. Cái gì?
Lục Tiến Dương còn trẻ như vậy mà đã là thiếu tá rồi ư?
Lại còn có thể thăng tiến hơn nữa?
Còn anh ta, vẫn đang học ở trường đại học công nông, ngay cả công việc cũng chưa được phân bổ, đừng nói đến thăng chức.
Một cảm giác chua chát dâng lên từ tận đáy lòng, ngũ tạng lục phủ đều khó chịu. Tần Kiến Phi siết chặt ngón tay, vỏ bao t.h.u.ố.c lá trong tay lập tức bẹp dí.
Tâm trạng Diệp Xảo cũng không khác là mấy. Tuy cô ta không biết thiếu tá rốt cuộc là cấp bậc gì, nhưng nghe nói Lục Tiến Dương còn có thể thăng tiến, nghĩ đến Ôn Ninh cũng sẽ được hưởng phúc, lòng cô ta như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt.
“Cháu… cháu chợt nhớ ra ở nhà còn có chút việc. Cháu và Kiến Phi xin phép về trước.”
“Đúng vậy, chúng cháu về trước.”
Diệp Xảo và Tần Kiến Phi vội vàng buông lời rồi chạy ra cửa, cứ như có ma quỷ đuổi theo sau.
Ra khỏi cổng nhà họ Lục, hai người nhìn nhau không nói, nhưng đều mang vẻ mặt ủ rũ, xám xịt.