Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 406
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:16
Ôn Ninh gật đầu, nhưng cái cảm giác nghèn nghẹn trong lòng vẫn không tan biến. Cô gật đầu nói: "Tớ hỏi vậy thôi, cậu học bài đi, tớ không làm phiền nữa."
Lục Diệu gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, quay lại bắt đầu học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Học một lúc, cậu chỉ vào một từ và hỏi: "Chị dâu, từ này đọc là gì ấy nhỉ?"
Ôn Ninh nhìn vào chỗ cậu chỉ, đọc lại một lần cho cậu nghe.
Lục Diệu lại hỏi một câu tiếng Anh dài.
Ôn Ninh dạy cậu cách dịch câu dài, giải thích đâu là chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ...
"Chị dâu giỏi thật đấy! Phát âm tiếng Anh của chị chuẩn ghê, ngữ pháp cũng học rất tốt," Lục Diệu nhìn Ôn Ninh với ánh mắt ngưỡng mộ, xu nịnh giơ ngón tay cái lên.
Ôn Ninh đã quen với những lời "nịnh đầm" của cậu, cong môi cười: "Nhanh học bài đi."
Buổi chiều tan học, Ôn Ninh và Lục Diệu cùng nhau về nhà.
Đi đến cổng khu nhà, Ôn Ninh nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc phía trước. Đó là Lục Tiến Dương.
Nhưng bên cạnh anh còn có một cô gái. Tóc xoăn dài xõa sau lưng, đội mũ nồi, mặc áo khoác dáng dài màu kaki, chân đi một đôi giày cao gót màu trắng. Cô gái này rất cao, đi giày cao gót rồi thì đã cao đến tai Lục Tiến Dương. Có thể thấy, cô ấy cũng phải cao trên mét bảy.
Cô gái và Lục Tiến Dương cách nhau nửa mét. Trong tay Lục Tiến Dương đang kéo một chiếc vali kẻ sọc. Ôn Ninh chưa từng thấy chiếc vali đó, đoán không sai thì chắc anh đang xách giúp cô gái kia.
Ôn Ninh bỗng nhớ đến người phụ nữ trong tấm ảnh. Mặc dù bây giờ không nhìn rõ mặt, nhưng không hiểu sao, có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô linh cảm cô gái này chính là người trong ảnh, là con gái của thầy Quý.
Ôn Ninh vẫn còn đang quan sát bóng lưng của cô gái, thì Lục Diệu đã nhận ra anh cả nhà mình phía trước. Trong lòng cậu “lộp bộp” một cái. Chết rồi, sao anh cả lại đi cùng một cô gái khác, chị dâu còn ở ngay cạnh đây, lỡ có hiểu lầm thì sao?
Lục Diệu lên tiếng gọi về phía trước: "Anh cả, anh tan tầm rồi à?"
Lục Tiến Dương nghe thấy tiếng, bước chân khựng lại, quay đầu.
Cô gái bên cạnh anh cũng quay đầu. Vừa nhìn thấy Lục Diệu, cô sững sờ một lát, sau đó trên mặt nở nụ cười, bước nhanh về phía Lục Diệu, vẫy tay nói: "Tiểu Diệu cao lớn quá! Còn nhớ chị không?"
Lục Diệu nhìn khuôn mặt cô gái, cũng ngẩn người trong chốc lát: "Chị Minh Thư!"
Quý Minh Thư cười rạng rỡ: "Sao thế, không nhận ra chị à? Hồi bé em nghịch như khỉ ấy, nhưng chỉ sợ mỗi anh trai em. Anh trai em liếc một cái là em ngoan ngay."
Lục Diệu ngượng ngùng gãi đầu: "Ha ha, chị Minh Thư vẫn còn nhớ à..."
Nói chuyện với Lục Diệu xong, Quý Minh Thư mới chuyển ánh mắt sang Ôn Ninh bên cạnh. Trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc. Vừa định mở miệng, cô thấy Lục Tiến Dương buông tay cầm vali, bước đến bên cạnh Ôn Ninh, nhận lấy chồng sách trên tay cô, giơ tay véo nhẹ vai cô hai cái rất tự nhiên: "Sao lại ôm nhiều sách vậy về nhà, có mệt không?"
"Cũng được," Ôn Ninh đáp.
Lục Tiến Dương liếc Lục Diệu một cái. Lục Diệu hiểu ngay ý anh, là trách cậu không xách sách giúp chị dâu.
Nhưng cậu đã hỏi chị dâu rồi, chị ấy bảo không cần. Hơn nữa mới có bốn quyển sách, nặng nề gì đâu. Anh cả cậu cưng chiều chị dâu đến mức này, Lục Diệu xoa xoa cánh tay. Cậu đã quen với chuyện này rồi, nhìn Quý Minh Thư và nói: "Chị Minh Thư đừng để ý nhé. Anh cả em cứ gặp chị dâu là từ núi băng thành núi lửa. Trước đây em chưa thấy anh ấy để ý đến ai như vậy bao giờ."
Lục Tiến Dương không phủ nhận, quay đầu giới thiệu với Quý Minh Thư: "Đây là vợ tôi, Ôn Ninh."
Khóe môi Quý Minh Thư cong lên, đưa tay về phía Ôn Ninh: "Hôm nay chị đã nghe Tiến Dương nhắc đến em rất nhiều lần. Thì ra em là đồng chí Ôn Ninh. Chào em, chị tên là Quý Minh Thư. Bố chị trước đây là thầy giáo của Tiến Dương. Chị coi như là sư tỷ của anh ấy. Chị đã ra nước ngoài mấy năm, hôm nay là ngày đầu tiên về nước. Không ngờ vừa đến đơn vị làm thủ tục lại gặp được Tiến Dương. Hóa ra chị và Tiến Dương lại cùng một tổ nghiên cứu. Thật là trùng hợp."
Nghe Quý Minh Thư gọi “Tiến Dương” một cách tự nhiên và thân thiết, Ôn Ninh cảm thấy có chút khó chịu.
Có lẽ là do cô hẹp hòi, Ôn Ninh cố gắng kiềm chế cảm xúc, đưa tay ra nắm tay Quý Minh Thư, cười lịch sự: "Chào đồng chí Quý."
Cách xưng hô này không quá nhiệt tình nhưng cũng không lạnh nhạt.
Quý Minh Thư nhiệt tình nói tiếp: "Chị lớn hơn Tiến Dương bốn tuổi. Em chắc là nhỏ tuổi hơn Tiến Dương nhỉ? Vậy em cứ gọi chị là chị Minh Thư đi, như mấy đứa nhỏ."
Nói xong, Quý Minh Thư đầy mong đợi nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh đành mở miệng gọi: "Chị Minh Thư."
Quý Minh Thư cong môi: "Vậy sau này chị sẽ gọi em là Ninh Ninh nhé."
Ôn Ninh không phản đối. Bốn người cùng đi vào. Lục Tiến Dương xách đồ giúp Ôn Ninh, không còn xách vali cho Quý Minh Thư nữa. Lục Diệu thì vẫn ôm một chồng sách. Quý Minh Thư đành phải tự mình kéo vali.
Thấy Ôn Ninh, Lục Tiến Dương dồn hết sự chú ý lên người cô. Anh bước đi sát bên cạnh cô, cánh tay gần như chạm vào nhau.
"Hôm nay học có mệt không? Đừng gây áp lực cho bản thân quá, thành tích của em thi đại học trọng điểm cũng không có vấn đề gì."
"Có đói không? Tối nay muốn ăn gì?"
"Cuối tuần anh được nghỉ, dạo này em học cũng mệt rồi, chúng ta đi đâu đó giải khuây nhé?"
Lục Tiến Dương nhỏ giọng hỏi han bên tai Ôn Ninh.