Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 478
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:19
Ôn Ninh không nghĩ nhiều, phòng thay đồ vừa vào là buồng đầu tiên. Cô đẩy cửa, Lục Tiến Dương đi theo vào, rồi tiện tay chốt cửa lại.
Không gian chật hẹp bỗng chốc tràn ngập hơi thở mát lạnh độc trưng của Lục Tiến Dương. Ôn Ninh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh đẩy sát vào cánh cửa. Đôi mắt đen thẳm của anh khóa chặt lấy cô, như muốn dìm cô xuống đáy biển sâu thẳm.
Trong khoảnh khắc, Ôn Ninh thấy hơi thở mình trở nên khó khăn, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh: “Tiến… Tiến Dương…”
“Gọi anh là gì?” Lục Tiến Dương không chịu nổi ánh mắt như thế của cô, ánh mắt càng thêm tăm tối. Bàn tay to lớn ôm lấy chỗ eo thon của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói vừa thấp vừa khàn.
Trong ánh mắt u trầm như loài sói của anh, Ôn Ninh khẽ mím đôi môi đỏ mọng, rồi bật ra hai tiếng ngọt ngào, nũng nịu: “Ông xã…”
Nghe cô cất tiếng gọi ấy, vừa nũng nịu vừa đáng yêu, đôi mắt trong veo lại trở nên quyến rũ lạ thường, sợi dây kìm nén trong lòng Lục Tiến Dương bỗng chốc đứt phựt.
Môi anh lập tức tìm đến môi cô.
Ôn Ninh chỉ kịp thốt lên một tiếng “ưm”, những lời còn lại đều bị Lục Tiến Dương nuốt trọn.
Trong không gian chật hẹp, dường như có người đang châm lửa. Nhiệt độ không khí cứ thế tăng dần…
Cuối cùng, Ôn Ninh thậm chí không còn sức để thay quần áo, vẫn là Lục Tiến Dương giúp cô.
Buồng thay đồ bên cạnh, Quý Minh Thư đã thay đồ xong, định bước ra ngoài, nhưng tay cô ta bỗng cứng đờ giữa không trung khi nghe thấy những âm thanh nồng nàn truyền đến từ buồng bên. Cô ta đứng im tại chỗ, nín thở, các ngón tay nắm chặt đến nỗi ghim vào lòng bàn tay. Vẻ mặt cô ta vừa kinh ngạc, vừa chua xót.
Cô ta cứ luôn cho rằng Lục Tiến Dương đối xử tốt với Ôn Ninh là vì trách nhiệm của một người chồng. Nào ngờ, khi ở riêng, hai người họ lại thân mật đến nhường này. Chỉ cần cô ấy gọi một tiếng “ông xã”, anh đã như phát điên mà muốn cô ấy. Hóa ra, một người đàn ông lạnh lùng như tảng băng, khi gặp người phụ nữ mình yêu, cũng sẽ bùng cháy như một ngọn lửa.
Ánh mắt của Quý Minh Thư, từng chút một, tối sầm lại.
Quay trở lại sân bóng.
“Này, hai cậu không ra, tớ cứ tưởng hai cậu mất tích rồi.”
Đoan Chính liếc nhìn Lục Tiến Dương và Ôn Ninh với ánh mắt trêu chọc, cảm thấy hai người vào trong hơi lâu đấy.
Nhận được ánh mắt của Đoan Chính, Ôn Ninh có chút chột dạ, vội quay mặt đi. Nếu không phải bên ngoài còn có người chờ, Lục Tiến Dương đã chẳng có chừng mực như vậy.
“Này, chị dâu, sao mặt chị đỏ thế?” Đoan Chính chú ý tới sắc mặt Ôn Ninh, lập tức trêu ghẹo.
Lục Tiến Dương liếc Đoan Chính một cái lạnh băng: “Rảnh rỗi lắm à?”
Đoan Chính lập tức im bặt, “Chị dâu, tớ đùa thôi.”
Ôn Ninh cười cười: “Chị biết, không sao đâu.”
Lục Diệu kéo Đoan Chính ra, nâng niu chiếc máy nghe nhạc cầm tay đưa cho Ôn Ninh như một món quà quý: “Chị dâu, cái này là anh Đoan Chính thua cược, phải đưa cho chị đó.”
“Đánh cược ư?” Ôn Ninh hỏi, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lục Diệu giải thích chuyện mấy người họ cá cược với nhau.
Ôn Ninh hiểu ra, nhưng không nhận lấy máy nghe nhạc: “Cậu cứ cầm dùng trước đi. Khi nào chị cần thì chị sẽ tìm cậu lấy.”
Máy nghe nhạc cầm tay là thứ Ôn Ninh dùng từ hồi tiểu học, nhưng đối với Lục Diệu thì nó là một món đồ rất hiếm có, vì vậy cô cứ để lại cho cậu dùng.
“Vậy em cảm ơn chị dâu!” Lục Diệu phấn khởi, thầm nghĩ chờ cậu dùng chán hai ngày sẽ trả lại cho chị.
Đoan Chính đã thua cược thì chịu, cũng không tiếc chiếc máy nghe nhạc, mà nhìn về phía Ôn Ninh, tấm tắc nói: “Chị dâu, không ngờ chị đánh tennis giỏi đến vậy. Hôm nào phải so tài với chị một trận mới được.”
Ôn Ninh khiêm tốn cười cười: “So tài thì không dám đâu, cậu đánh cũng hay lắm.”
Nhìn thấy mấy người trò chuyện rất sôi nổi, Quý Minh Thư đứng bên cạnh chỉ cảm thấy mình bị hắt hủi. Cô ta nắm lấy cơ hội ngắt lời: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi. A Chính, cậu cũng đi cùng.”
Lúc này Đoan Chính mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Quý Minh Thư. Anh chúc mừng: “Chị Minh Thư! Chúc mừng sinh nhật!”
“Chúc mừng sinh nhật!” Lục Diệu cũng nói theo.
Thấy mọi người lại chú ý đến mình, Quý Minh Thư cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt nhòa trên môi, rồi dẫn cả nhóm cùng đi về phía nhà ăn.
Trong suốt bữa ăn, Quý Minh Thư luôn là người dẫn dắt câu chuyện, lôi Lục Diệu và Đoan Chính ôn lại những chuyện cũ. Thỉnh thoảng, cô ta lại nhắc đến Lục Tiến Dương. Anh chỉ "ừ" một tiếng đáp lại, không hề nói thêm gì. Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Ôn Ninh.
Ôn Ninh không tham gia vào quá khứ của họ, nên chỉ an tĩnh vùi đầu vào đĩa thức ăn của mình.
Lục Tiến Dương cũng nói ít. Ánh mắt anh thường xuyên rơi trên người Ôn Ninh. Dù hai người không nói chuyện, nhưng ở giữa họ có một bầu không khí đặc biệt, mà người khác không thể chen vào được.
Quý Minh Thư đương nhiên cũng cảm nhận được điều này. Hơn nữa, những gì cô ta nghe thấy trong phòng thay đồ vẫn còn đó. Bữa cơm này, tuy cô ta luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết lòng mình trống rỗng đến nhường nào.
Sau khi ăn xong, cô ta liền tìm một lý do để rời đi trước.