Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 481
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:19
Buổi sáng.
Lục Tiến Dương mở mắt. Bàn tay anh theo thói quen vòng ra phía trước, ôm trọn Ôn Ninh vào lòng. Cằm anh cọ cọ lên mái tóc mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn còn vương hơi ấm sau giấc ngủ: “Ninh Ninh.”
Ôn Ninh vẫn còn mơ màng, cả người không muốn rời xa hơi ấm của anh, lại càng rúc sâu vào n.g.ự.c anh hơn. Má cô áp vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng, cảm giác như đang áp vào một chiếc lò sưởi lớn, dễ chịu đến mức khẽ rên một tiếng.
Đến giờ phải dậy, Ôn Ninh dường như cũng cảm nhận được điều đó, nhưng vẫn giữ chặt cánh tay anh không buông. Trong miệng cô lẩm bẩm những tiếng không rõ lời, không muốn để chiếc lò sưởi lớn ấy rời đi.
Với hơi ấm và sự mềm mại của cô trong vòng tay, Lục Tiến Dương chợt hiểu thế nào là cảm giác chẳng muốn rời giường. Thói quen dậy đúng giờ từ bao năm nay của anh đã bị Ôn Ninh phá vỡ. Anh nán lại thêm nửa tiếng, vừa dỗ dành vừa vỗ về cô, chỉ đến khi cô lại ngủ say anh mới nhẹ nhàng rời giường.
Anh không còn kịp ăn bữa sáng nữa, chỉ rửa mặt qua loa rồi đi thẳng đến đơn vị.
Ôn Ninh ngủ một giấc đến khi tỉnh hẳn, lúc đó trời đã gần trưa.
Thấy cô đi xuống nhà, thím Trương như thường lệ tươi cười bưng tới một bát canh gà nóng hổi: “Ninh Ninh, cháu uống tạm bát canh nóng cho ấm bụng.”
Ôn Ninh nghĩ đến lời thím Trương ám chỉ về món canh gà đêm qua, má cô bất giác nóng bừng lên. Ở trong phòng riêng, cô và anh không còn e ngại gì, nhưng nghĩ đến việc người lớn trong nhà có lẽ đã hiểu rõ mọi chuyện, cô lại cảm thấy quá đỗi ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Ôn Ninh không nói lời nào, vội vàng cầm lấy bát canh gà uống cạn.
“Cháu cảm ơn thím Trương.” Uống xong canh, cô đặt bát xuống rồi vội vàng lẩn vào phòng khách như chạy trốn.
“Chị dâu!” Lục Diệu ôm quả bóng rổ chạy từ ngoài vào, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Nhìn thấy Ôn Ninh ngồi trên ghế sô pha, mắt cậu sáng rực lên, hỏi: “Hôm nay chúng ta có đi bán sách nữa không?”
Từ khi nếm trải được cảm giác kiếm tiền, cậu không thể ngồi yên một ngày nào, chỉ mong ngày nào cũng kiếm được thật nhiều tiền.
Ôn Ninh đáp: “Hôm nay chúng ta không đi bán sách. Em dọn dẹp một chút đi, lát nữa cùng chị đến cửa hàng.”
“Được!” Lục Diệu đối với mọi lời dặn dò của Ôn Ninh đều răm rắp nghe theo. Cậu lập tức đặt quả bóng rổ xuống, lấy giấy ăn lau khô mồ hôi trên trán, sau đó chạy nhanh lên lầu thay quần áo.
Ôn Ninh ăn tạm bữa trưa. Vừa lúc Lục Diệu cũng thay đồ xong đi xuống, hai người cùng ra cửa.
Thời gian tới, Ôn Ninh dự định sẽ quy hoạch và thiết kế lại cửa hàng, tìm người trang trí, cố gắng khai trương trước khi các trường đại học bắt đầu năm học mới.
Bước vào bên trong, Ôn Ninh lấy ra cuộn thước dây đã chuẩn bị từ trước, cùng Lục Diệu đo đạc kích thước.
Cửa hàng có bố cục vuông vắn, diện tích sử dụng 35 mét vuông. Ôn Ninh hình dung trước hiệu ứng sau khi trang trí, rồi lấy giấy bút và thước kẻ ra bắt đầu vẽ bản thiết kế mặt bằng.
Vừa vẽ, cô vừa giải thích cho Lục Diệu:
“Em trai, cửa hàng của chúng ta sau này chủ yếu sẽ bán văn phòng phẩm và sách tham khảo. Chị đã nghĩ ra một cái tên, gọi là Tam Vị Thư Trai, em thấy thế nào?”
Ban đầu Ôn Ninh tính đặt tên là Trạng Nguyên Thư Trai hay văn phòng phẩm gì đó, nhưng lại cảm thấy không có chiều sâu văn hóa. Suy đi nghĩ lại, cô quyết định lấy tên Tam Vị Thư Trai.
Tên này lấy cảm hứng từ phòng sách Tam Vị của Lỗ Tấn khi còn nhỏ. “Tam vị” tức là ba loại hương vị dùng để ví von cảm giác khi đọc sách kinh, sách sử và chư tử bách gia. Cụ thể, đọc sách kinh vị như lúa gạo, đọc sách sử vị như sơn hào hải vị, còn đọc chư tử bách gia vị như ô mai.
Tuy học sinh có thể không biết Tam Vị cụ thể là gì, nhưng vừa nghe là biết ngay tên này có lai lịch, bởi vì trong sách giáo khoa cũng có bài khóa của Lỗ Tấn.
Lục Diệu cũng không hiểu rõ ý nghĩa của từ Tam Vị, nhưng nghe xong đã thấy cái tên này rất có văn hóa. Ôn Ninh vừa dứt lời, cậu đã vỗ đùi đồng tình: “Chị dâu, tên này hay quá! Chúng ta cứ lấy tên Tam Vị Thư Trai nhé!”
Đặt tên xong, Ôn Ninh nhếch môi cười, tiếp tục nói với cậu về chuyện trang trí.
“Em xem, chị tính xây một ô cửa sổ lớn bằng kính ngay mặt tiền, để khách hàng ở bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Dựa vào cửa sổ, chúng ta sẽ đặt một dãy bàn, kèm theo ghế nhỏ, làm khu vực đọc sách, tiện cho những học sinh không đủ tiền mua sách tham khảo có thể vào đọc hoặc ghi chép. Tuy nhiên, thời gian ngồi sẽ có hạn, mỗi học sinh không được ở lại quá hai tiếng.”
Lục Diệu thắc mắc: “Chị dâu, tại sao lại không được quá hai tiếng ạ?”
Ôn Ninh giải thích: “Vì chỗ ngồi có hạn. Lỡ có học sinh chiếm chỗ quá lâu, những người khác muốn ngồi cũng không có chỗ.”