Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 511

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:20

Một đám học sinh đều bị hộp bí ẩn văn phòng phẩm hấp dẫn, vây quanh kệ hàng xem náo nhiệt.

Ôn Ninh đi đến, bảo bạn học đang nghi ngờ cứ tùy tiện chọn một hộp.

“Hộp trong cùng kia đi!” Bạn học đó tùy tay chỉ.

Ôn Ninh cầm lấy, bắt đầu mở hộp. Các học sinh vây quanh, vươn cổ nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay cô.

Hộp được mở ra, Ôn Ninh lần lượt lấy đồ vật bên trong ra: “Một cây bút máy!”

Có người thốt lên kinh ngạc: “Trời ơi! Bút máy Hồng Tinh đó! Trong cửa hàng quốc doanh bán y hệt như thế một tệ rưỡi một cây!”

“Hộp hai tệ mà đã thu hồi vốn một tệ rưỡi rồi! Nhanh xem mấy món còn lại là gì!”

Mọi người bắt đầu mong đợi.

Ôn Ninh lấy món tiếp theo ra: “Một bộ thước ba góc!”

“Trời ơi, bộ thước ba góc trong cửa hàng quốc doanh là tám hào! Một tệ rưỡi với tám hào là đã hơn hai tệ rồi!”

“Hồi vốn! Hồi vốn rồi! Mấy món văn phòng phẩm sau coi như được tặng không!”

“Nhanh xem bên trong còn gì nữa!”

Giữa những tiếng hò reo phấn khích của mọi người, Ôn Ninh tiếp tục lấy những món còn lại ra:

“Một hộp kẹp giấy!”

“Một cây bút bi!”

“Một cái compa!”

Bút bi ba hào một cây, compa cũng năm hào, kẹp giấy hai hào một hộp, cộng lại vừa đúng một tệ.

Một hộp bí ẩn hai tệ, mở ra được văn phòng phẩm trị giá ba tệ ba hào, coi như lời ròng một tệ ba hào!

Chuyện làm ăn này quá lời rồi!

Lúc nãy mọi người chỉ đứng xem, giờ tận mắt thấy hộp bí ẩn đầu tiên đã lời ròng một tệ ba hào, tất cả đều không kiềm được, nhao nhao móc tiền mua hộp bí ẩn văn phòng phẩm.

Ôn Ninh mỉm cười nói: “Mọi người cứ chọn món đồ cần mua, rồi đến quầy thu ngân thanh toán.”

Rất nhanh, quầy thu ngân đã xếp thành hàng dài. Đầu óc Ôn Ninh cứ như máy tính, liên tục tính toán, tay vừa đếm tiền vừa thối lại. Chớp mắt, tiền xu, tiền hào trong hòm đã chất thành một ngọn đồi nhỏ. Nụ cười trên môi Ôn Ninh càng lúc càng tươi.

Trong số khách hàng, mua hộp bí ẩn văn phòng phẩm là nhiều nhất. Sau khi lấy được hộp, ai cũng nóng lòng tụ tập ở bàn cạnh cửa sổ kính để mở. Vừa mở vừa tính toán. Tiếng reo hò khắp nơi: “Á à! Hồi vốn rồi! Hồi vốn rồi!”

“Mấy món này cộng lại được hai tệ rưỡi!”

“Tớ được ba tệ rưỡi này! Lời to rồi!”

Đương nhiên cũng có những tiếng tiếc nuối: “Tiếc ghê, không rút được bút máy.”

“Hộp của tớ chắc cũng vừa đủ hai tệ thôi.”

Họ tính lời hay lỗ đều dựa trên giá bán của các cửa hàng quốc doanh, nhưng thực tế, tất cả văn phòng phẩm trong hộp bí ẩn đều là hàng tồn kho bán không chạy của nhà máy, đã để lâu năm. Món đồ mà cửa hàng quốc doanh bán năm hào, giá xuất xưởng có khi chỉ hai hào. Hộp bí ẩn văn phòng phẩm hai tệ, xưởng chỉ bán ra với giá một tệ rưỡi thôi. Còn cây bút máy kia, trong một trăm hộp bí ẩn, có được năm cây là tốt lắm rồi.

Tất cả đều là mánh lới kinh doanh. Dù sao từ xưa đến nay, tâm lý muốn may rủi đều được lòng người. Cách bán hàng bằng hộp bí ẩn này khiến cả người bán lẫn người mua đều vui vẻ, ai cũng cảm thấy mình được hời, cớ gì lại không làm?

Hiệu sách của Ôn Ninh không chỉ bán chạy những món văn phòng phẩm mới ra, mà cả văn phòng phẩm thông thường cũng có doanh số tăng đột biến. Lý do là vị trí của hiệu sách quá thuận tiện. Học sinh trên đường đi học, tan học có thể tiện đường ghé mua, không cần phải chạy đến tận cửa hàng quốc doanh nữa.

Đương nhiên, ngoài văn phòng phẩm, mọi người còn mua sách tham khảo - “Bí kíp Trạng Nguyên”. Bộ sách này có tổng cộng tám quyển, mười tệ một quyển. Chỉ những học sinh có gia cảnh khá giả mới có thể mua đủ bộ, học sinh bình thường thường chỉ chọn mua môn mình yếu nhất.

Hiện tại, mọi người phát hiện ra Tam Vị Phòng Sách còn có khu vực đọc, có thể thoải mái giở sách tham khảo ra xem. Điều này đối với những học sinh gia cảnh khó khăn, không mua nổi một quyển, quả thực là một phúc lợi lớn. Không mua được thì có thể mỗi ngày đến đây đọc.

Điều này thật giàu tình người.

Chỉ trong một buổi trưa tan học, tiếng tăm của Tam Vị Phòng Sách đã nổi khắp trong giới học sinh cấp ba trường Tám. Đến buổi chiều tan học, lại có từng đợt, từng đợt học sinh kéo đến xem.

Chưa đầy mấy ngày, Tam Vị Phòng Sách đã nổi tiếng khắp mấy trường học gần đó. Tan học xong là mọi người lại chạy đến. Hơn nữa, Tam Vị Phòng Sách là địa điểm phân phối chỉ định của “Bí kíp Trạng Nguyên”, những học sinh và phụ huynh ở thành phố muốn mua sách tham khảo cũng sẽ tìm đến đây.

Ôn Ninh và Lục Diệu không còn phải đạp xe khắp nơi nữa. Đương nhiên, khi khách hàng mua sách cũng sẽ tiện tay mua thêm văn phòng phẩm.

Một tuần trôi qua, Ôn Ninh kiểm kê doanh thu mỗi ngày, trung bình một ngày khoảng một nghìn tệ, một tuần bán được gần tám nghìn tệ. Văn phòng phẩm là mặt hàng bán chạy nhưng lãi ít, sách tham khảo mới là nguồn lợi nhuận lớn, bán một quyển có thể lời tám tệ. Tổng kết lại, một tuần, cả văn phòng phẩm và sách tham khảo, lời ròng khoảng năm nghìn tệ.

Chứng kiến hiệu sách của Ôn Ninh làm ăn phát đạt, các tiểu thương gần đó cũng bắt đầu rục rịch. Không ít người đến hỏi thăm cô nhập văn phòng phẩm ở đâu, tại sao lại khác với của hàng quốc doanh. Ôn Ninh không giấu, giới thiệu xưởng văn phòng phẩm của chú Ngô Mạnh Đạt.

Dù sao cô và xưởng văn phòng phẩm đã ký hợp đồng chia lời, cô hưởng hai mươi phần trăm lợi nhuận. Xưởng bán càng nhiều, cô càng kiếm được nhiều. Vài ngày sau, ngay cả cửa hàng quốc doanh ở Kinh Thành cũng biết đến xưởng văn phòng phẩm Vệ Thành.

Ngô Mạnh Đạt hưng phấn gọi điện thoại cho Ôn Ninh, nói đã nhận được lời mời hợp tác của vài cửa hàng quốc doanh, muốn bán lô văn phòng phẩm mới sản xuất của xưởng. Trước kia, Ngô Mạnh Đạt van nài các cửa hàng quốc doanh bán hàng giúp, họ còn không thèm để ý. Giờ thì phong thủy đã xoay chuyển, các cửa hàng quốc doanh lại tìm đến Ngô Mạnh Đạt. Lần này ông cũng phải ra vẻ một chút để trút hết những ấm ức trước kia. Nhưng cuối cùng ông vẫn quyết định hợp tác với các cửa hàng quốc doanh.

Việc kinh doanh của Tam Vị Phòng Sách đang trên đà phát triển, Ôn Ninh tranh thủ lúc vắng khách, dành chút thời gian đi xem nhà ở khu gia đình của Viện nghiên cứu. Thường ngày Lục Tiến Dương là người trao đổi với thợ, Ôn Ninh không phải bận tâm nhiều. Hôm nay cô cao hứng đến xem, phát hiện tường đã được quét vôi xong, nhà bếp cũng được tân trang. Bác thợ mộc đang làm khung xương cho sàn nhà.

Nhìn thấy bên ngoài hành lang chất một đống ván gỗ, cô ngạc nhiên hỏi: “Mọi người định lát sàn gỗ hả?”

Bác thợ mộc gật đầu: “Ông xã cô yêu cầu đấy, toàn bộ phòng đều phải lát sàn gỗ, bảo là nền xi măng lạnh lắm. Đồng chí Ôn, ông xã cô thật chịu chi, tôi làm thợ mộc bao nhiêu năm, cũng chỉ lát sàn gỗ cho nhà lãnh đạo ở đại viện thôi, người bình thường chẳng mấy ai chịu bỏ tiền. Nhưng mà nói thật, sàn gỗ này không bền, mùa đông dễ bị nứt, làm bẩn cũng khó lau chùi vệ sinh, không chắc chắn bằng sàn xi măng.”

Ôn Ninh thấy bác thợ là người thật thà, môi khẽ cong: “Vâng, bác nói có lý. Nhưng ông xã cháu là người kỹ tính và ưa sạch sẽ, lát sàn gỗ chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Bác thợ cười ha hả: “Ưa sạch sẽ là một chuyện, tôi thấy ông xã cô lát sàn gỗ là vì cô đấy. Tôi chưa từng nghe nam đồng chí nào nói sợ lạnh cả, phần lớn là do phụ nữ trong nhà sợ lạnh.”

Trước kia chưa gặp Ôn Ninh, bác thợ vẫn thắc mắc tại sao chủ nhà lại yêu cầu trang hoàng mọi thứ tốt nhất, giờ nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Ninh, lập tức hiểu ra, ai cưới được người vợ xinh đẹp như tiên nữ thì chẳng coi như báu vật mà nâng niu, cái gì cũng muốn dành cho cô những điều tốt nhất.

“À đúng rồi, trong nhà vệ sinh còn có một thứ, cô vào xem thử đi. Tôi cũng chưa thấy thứ đó bao giờ.” Bác thợ nói.

Ôn Ninh vào nhà vệ sinh xem, “thứ chưa từng thấy” mà bác thợ nói chính là bồn cầu. Cô bị choáng váng. Lục Tiến Dương vậy mà muốn lắp bồn cầu trong nhà vệ sinh? Món đồ này chỉ có ở khách sạn ngoại giao và khu ở của người nước ngoài ở Trung Quốc mới có. Gia đình bình thường đừng nói là dùng, nhiều người còn chưa nhìn thấy bao giờ, thấy bồn cầu cũng không biết phải đi vệ sinh thế nào.

Ôn Ninh bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi một vòng quanh phòng, tiến độ trang hoàng đã gần xong. Sàn nhà chắc hai ngày nữa là lát xong, các loại đồ gỗ cũng đã đóng xong, chỉ cần quét sơn đen, đợi khô là có thể dùng. Dự kiến còn khoảng một tuần nữa là việc trang hoàng hoàn tất. Đến lúc đó có thể dọn vào ở.

Ôn Ninh xem xong căn phòng, rất hài lòng với hiệu quả sau khi sửa chữa. Có sàn gỗ, có bồn cầu, các loại đồ đạc cũng sắm đủ hết. Đang chuẩn bị rời đi, cô bỗng thấy Đoan Chính dẫn hai đồng chí mặc đồng phục công nhân màu xanh đen đến.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.