Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 539
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:21
Ôn Ninh lắc đầu: “Không cần đâu, em tự giải quyết được.”
Ít nhất là tạm thời vẫn chưa đến mức đó. Tuy tổ ra đề thi đại học vẫn chưa có câu trả lời, nhưng họ cũng chưa đồng ý hợp tác với Quý Minh Thư, cô vẫn còn cơ hội.
Nhưng ngược lại, về phía Lục Tiến Dương, Ôn Ninh lại cảm thấy anh có chuyện gì đó không nói cho cô.
“Tiến Dương, công việc của anh... có thuận lợi không?”
Lục Tiến Dương vẻ mặt bình thản, kéo cô ngồi lên đùi mình, đưa tay nhéo nhéo má cô với vẻ cưng chiều: “Sao lại hỏi vậy?”
Ôn Ninh thuận thế vòng tay ôm cổ anh, đối diện với đôi mắt đen nhánh, có chút mơ hồ: “Em cũng không biết nữa, chỉ là trực giác thôi.”
Lục Tiến Dương khẽ cong môi: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong, anh đưa tay dịu dàng xoa đầu Ôn Ninh. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh. Thật đúng là một tác phẩm được trời cao chạm khắc tỉ mỉ: từ đôi lông mày tinh xảo, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, ngay cả đường nét cằm cũng đẹp đến vậy. Thảo nào Quý Minh Thư nhung nhớ bao năm như thế.
Cưới vợ rồi mà vẫn còn tơ tưởng.
Đáng tiếc, một người đàn ông đẹp trai như vậy, bây giờ là chồng của cô.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh khẽ bĩu môi, đặt một nụ hôn lên môi Lục Tiến Dương, sau đó mềm mại cất tiếng gọi: “Ông xã.”
Cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua khiến sống lưng Lục Tiến Dương thẳng đơ. Anh không thỏa mãn với nụ hôn chuồn chuồn đạp nước như vậy, một tay giữ eo cô, một tay nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đã nếm được rồi thì không muốn buông ra. Anh chỉ cảm thấy môi cô mềm mại như cánh hoa hồng, làm cuống họng anh trồi lên sụt xuống, liên tục nuốt khan.
Bàn tay to lớn đặt trên eo cô từ từ di chuyển lên trên.
Ôn Ninh bị Lục Tiến Dương hôn đến toàn thân tê dại. Từ tư thế ngồi trên người anh, cô chuyển thành quỳ gối hai bên đùi anh. Cánh tay thon dài mềm mại ôm lấy cổ anh, các đầu ngón tay luồn vào tóc anh, ấn nhẹ lòng bàn tay. Cảm giác tê dại lan từ gáy Lục Tiến Dương ra khắp toàn thân, sức trên môi anh càng mạnh hơn, quấn quýt lấy sự ngọt ngào ở nơi sâu hơn.
Vài phút sau, Lục Tiến Dương buông Ôn Ninh ra, giọng nói trầm khàn, mang theo chút mê hoặc: “Tắm chung nhé?”
Toàn thân Ôn Ninh như bị rút hết sức lực, mềm đến mức không nói nên lời, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Lục Tiến Dương bế bổng cô lên, đứng dậy, bước nhanh về phía phòng tắm.
Đoạn đường từ phòng khách đến phòng tắm chỉ vài bước chân, nhưng môi hai người vẫn quấn quýt lấy nhau. Một tay Ôn Ninh bám lấy vai Lục Tiến Dương, tay còn lại vội vàng cởi cúc áo sơ mi của anh. Khó có khi thấy cô chủ động như vậy, cánh tay Lục Tiến Dương siết chặt, động tác càng thêm điên cuồng.
Trong phòng tắm rất nhanh đã vang lên tiếng nước và một vài âm thanh mơ hồ, đầy gợi cảm.
...
Cuối cùng, Ôn Ninh được Lục Tiến Dương bọc khăn tắm ôm ra ngoài.
Lục Tiến Dương ôm cô lên giường, sau đó quay người đi lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.
Ôn Ninh mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi. Chiếc khăn tắm quấn ở n.g.ự.c khiến cô cảm thấy khó chịu, cô đưa tay kéo một cái, chiếc khăn quấn chặt liền tuột ra. Làn da trắng như tuyết, mềm mại như đậu hũ của cô lộ ra. Các đường cong gợi cảm, nhấp nhô, ẩn hiện sau những sợi tóc ướt sũng rủ trên vai và ngực. Một đen một trắng, hoàn toàn là sự quyến rũ c.h.ế.t người.
Lục Tiến Dương cầm máy sấy quay lại, đập vào mắt là một cảnh tượng khiến m.á.u nóng dồn lên.
Ánh mắt anh lập tức tối lại, cuống họng trồi lên sụt xuống.
Khắc chế rồi lại khắc chế, anh mới kiềm lại được sự sôi sục trong người, ngồi xuống mép giường.
“Tiến Dương.” Ôn Ninh nũng nịu gọi, tìm một tư thế thoải mái, gối đầu lên đùi anh.
Cơ bắp đùi săn chắc chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô, lập tức căng cứng.
Nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy, anh cuối cùng cũng đành lòng không làm phiền nữa.
Lục Tiến Dương hít một hơi thật sâu, kiềm chế những ham muốn của mình, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc cô lên, rồi bật máy sấy.
Lúc nãy ở trong phòng tắm, không gian nhỏ hẹp, tài năng vũ đạo nhiều năm của cô được phát huy tác dụng. Các tư thế có độ khó cao, độ dẻo dai tốt khiến mắt Lục Tiến Dương đỏ ngầu, không thể kiềm chế.
Bên tai là làn gió ấm áp cùng tiếng “vo vo”, thật sự quá dễ ru ngủ. Ôn Ninh không chịu nổi, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Lục Tiến Dương nhẹ nhàng chuyển cô sang gối đầu, tắt máy sấy. Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm dọn dẹp.
Lau dọn sàn nhà xong, anh vứt quần áo vào máy giặt, rồi giặt tay quần áo của Ôn Ninh và đem phơi. Xong xuôi, Lục Tiến Dương mới về phòng ngủ.
Ôn Ninh ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vô cùng ngọt ngào. Lục Tiến Dương trèo lên giường, kéo cô vào lòng, cứ thế ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ôn Ninh trong vòng tay Lục Tiến Dương có một giấc mộng đẹp.
Quý Minh Thư thì nằm trên giường một mình, khó mà ngủ nổi.
Nghĩ đến cảnh Ôn Ninh và Lục Tiến Dương ân ái, cô ta vừa hận vừa hối hận.
Hận bản thân về nước quá muộn, hận Ôn Ninh đã cướp mất vị trí của cô ta. Lại hối hận vì trước khi đi du học đã không tỏ tình với Lục Tiến Dương, bỏ lỡ mất cơ hội.
Nếu ngày đó cô ta chủ động hơn một chút, liệu kết cục có khác không?
Không được. Cuộc đời còn dài như vậy, cô ta vẫn còn cơ hội.
Cô ta nhất định sẽ chứng minh cho Lục Tiến Dương thấy, cô ta mới là người phù hợp với anh nhất, cô ta ưu tú hơn Ôn Ninh nhiều.
Ngày hôm sau.
Quý Minh Thư cùng hiệu trưởng trường số Tám hẹn gặp Phó Cục trưởng Mã Xây Dựng của Cục Giáo dục. Cô ta muốn bàn bạc về việc phổ biến 《Bí kíp danh sư》 ở tất cả các trường cấp ba tại thủ đô.
Còn về phía thầy Hoàng của tổ ra đề thi đại học, Quý Minh Thư nghĩ rằng nếu có được nguồn lực của Cục Giáo dục, thì sớm muộn gì thầy Hoàng cũng sẽ hợp tác với cô ta.
Đến lúc đó, toàn bộ thị trường sách tham khảo ở thủ đô sẽ bị 《Bí kíp danh sư》 chiếm lấy. Còn 《Bí kíp thủ khoa》 của Ôn Ninh sẽ hoàn toàn không bán được.
Trừ khi Ôn Ninh đến nơi khác để tìm thị trường mới, nhưng cô đang học ở Đại học Kinh tế, không thể có thời gian đi nơi khác được.
Cho nên, Ôn Ninh nhất định sẽ bị cô ta đả kích một cách tàn nhẫn!
Ôn Ninh không biết Quý Minh Thư đã tính toán mọi thứ để nhằm vào cô.
Hôm nay cô nhận được lời mời của thầy Hoàng, nói muốn bàn bạc về chuyện hợp tác, tiện thể giới thiệu cho cô một người.
Điểm hẹn là một nhà hàng Bắc Kinh cũ trong thành phố. Ôn Ninh vốn muốn đưa Lục Diệu đi cùng, nhưng cậu ấy lại có trận bóng rổ ở trường. Ôn Ninh đành phải đi một mình.
Nhà hàng Bắc Kinh này có cấp bậc cao hơn nhiều so với tiệm cơm quốc doanh, bên trong còn có cả phòng riêng. Người đến đây ăn cơm, phần lớn không phải để ăn, mà là để tiếp đãi hoặc bàn chuyện làm ăn nghiêm túc.
Ôn Ninh đến trước mười phút. Cô vén tấm màn che cửa định bước vào, thì bên cạnh bỗng xuất hiện hai bóng người. Dựa vào động tác vén màn của cô, họ đi thẳng vào.
Ôn Ninh “à” một tiếng. Lẽ nào cô là đứa giữ cửa sao?
Đang định tức giận thì cô lại thấy hai người kia cũng dừng lại.
“Trùng hợp quá, Ninh Ninh.” Khóe miệng Quý Minh Thư nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô ta có mối quan hệ tốt với Ôn Ninh.
Ôn Ninh lười diễn kịch với cô ta, vẻ mặt thờ ơ.
Quý Minh Thư nhìn khuôn mặt, dù với biểu cảm nào cũng xinh đẹp đến kinh ngạc, của Ôn Ninh, liền không kìm được nảy sinh ý đồ phá hoại.
Khẽ cong môi, Quý Minh Thư nói: “Ninh Ninh, em có biết hôm nay chị gặp ai không? Là Phó Cục trưởng Mã của Cục Giáo dục đấy. Ông ấy chuyên phụ trách quản lý các trường học trong toàn thành phố. Nếu không có gì bất ngờ, 《Bí kíp danh sư》 của chúng tôi sắp được phổ cập ở tất cả các trường cấp ba trong thành phố rồi.”
Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Quý Minh Thư lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô ta rất thích cảm giác được áp đảo đối phương về mặt tâm lý trước khi ra tay đả kích.