Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 547
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:21
Sau khi cúp điện thoại với Ôn Ninh, Dương Phân cầm ống nghe, ngón tay vừa ấn nút gọi số đầu tiên, giây tiếp theo, cô ấy cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm, ngất lịm đi.
“Anh ơi, thuốc đã phát huy tác dụng.”
Bên ngoài cửa, người đàn ông theo dõi nhất cử nhất động của Dương Phân khẽ nói.
Một người đàn ông khác vẫy tay, ra hiệu đi vào trong hiệu sách: “Nhanh lên.”
Hai bóng đen nhanh chóng lẻn vào cửa hàng sách Tam Vị.
Dương Phân bị trói tay chân, kéo ra khỏi tầm nhìn.
Khi Ôn Ninh đến trước cửa tiệm, cánh cửa gỗ khép hờ, bên trong đèn vẫn sáng. Tiền bị cướp là chuyện nhỏ, chỉ cần Dương Phân không sao là được.
Ôn Ninh cứ nghĩ Dương Phân đã báo công an, nên không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Vừa mới đứng yên bên trong, một đôi bàn tay to lớn, thô bạo đột nhiên thò ra từ bên cạnh, nắm chặt cánh tay cô và giật mạnh sang một bên.
Ôn Ninh không kịp phòng bị, cả người bị kéo lệch đi. Cô há miệng định kêu cứu thì bất ngờ ngửi thấy một mùi hương kích thích. Cô vội nín thở nhưng vẫn hít phải một chút, ngay sau đó đầu óc bắt đầu choáng váng.
Cùng lúc đó, cánh tay cô bị vặn ra phía sau một cách thô bạo, cổ tay truyền đến cảm giác siết chặt. Hai cổ tay bị dây thừng buộc chặt lại với nhau, không thể nhúc nhích.
Miệng cũng bị dán băng keo.
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức Ôn Ninh không kịp phản ứng.
Nhận ra mình đã bị gài bẫy, Ôn Ninh cắn mạnh đầu lưỡi, dùng cơn đau để giữ bản thân tỉnh táo, chống lại cảm giác mơ màng đang xâm chiếm ý thức.
Ngay khi đại não cô đang cố gắng hoạt động hết công suất, suy nghĩ cách thoát thân, cả người cô đột nhiên lơ lửng, bị người ta vác lên vai, đi ra cửa sau hiệu sách.
Phía sau hiệu sách là một con hẻm nhỏ, dẫn ra con phố bên cạnh.
Ôn Ninh bị vác ra khỏi hiệu sách, sau đó “rầm” một tiếng, bị ném lên một chiếc xe ba gác. Một tấm vải bạt màu nâu phủ từ trên đầu xuống chân cô. Chiếc xe ba gác nhanh chóng được kéo đi.
Chết tiệt!
Những kẻ này muốn đưa cô đi!
Kẻ bắt cóc cô, hoặc là nhắm vào tiền, hoặc là nhắm vào nhan sắc, hoặc là cả hai.
Dù là trường hợp nào, một khi bị đưa đi khỏi hiệu sách, hậu quả đều không dám tưởng tượng.
Nhưng hiện tại miệng cô bị bịt kín, tay chân cũng bị trói chặt. Muốn kêu cứu thì không có cơ hội, muốn tìm cách trốn thoát cũng không được.
Làm thế nào bây giờ?
Ôn Ninh buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
May mắn là Lục Diệu chắc hẳn đang trên đường đến hiệu sách.
Cách duy nhất là cố gắng hết sức để lại manh mối cho Lục Diệu, hy vọng cậu ấy có thể phát hiện ra hành tung của cô.
Ôn Ninh đang suy nghĩ, bên tai cô truyền đến giọng nói gấp gáp của một người đàn ông, hối thúc người kéo xe:
“Nhanh lên, đi lối này!”
Dứt lời, chiếc xe ba gác rõ ràng tăng tốc, cảm giác xóc nảy trở nên dữ dội. Lưng Ôn Ninh không ngừng va chạm với thành xe. Vốn đã choáng váng, bị xóc nảy như vậy, dạ dày cô cũng bắt đầu cuộn trào.
Cố nén cảm giác buồn nôn, Ôn Ninh cựa quậy cổ tay. Một con d.a.o củ cải dài bằng một bàn tay từ ống tay áo trượt ra, được cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại.
“Anh ơi, em ra ngoài canh chừng.”
Người đàn ông kéo xe nói rồi rời đi.
Một người đàn ông khác vén tấm vải bạt trên người Ôn Ninh lên, túm chặt cánh tay cô, vác lên vai và đẩy cửa vào một nơi nào đó.
Bóng đêm bao phủ, Ôn Ninh chỉ kịp nhìn thấy mình đang ở trong một cái sân giống như sân của nhà tứ hợp viện, rồi bị người đàn ông vác vào một căn phòng ở phía đông viện.
Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu.
Ôn Ninh bị người đàn ông ném xuống đất như ném một món đồ bỏ đi.
Cú ngã khiến cô đau điếng, lục phủ ngũ tạng như muốn lệch vị trí.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, mở to mắt định đánh giá tình hình trong phòng, thì đột nhiên cảm thấy một làn nước lạnh buốt ập lên mặt. Một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, khiến cô run lên.
Ngay sau đó có người túm tóc cô, ép cô ngẩng đầu lên.
“Tỉnh rồi thì đứng dậy cho tôi! Đừng có giả chết!”
Nước theo tóc và lông mi chảy xuống, Ôn Ninh cố gắng mở to mắt, nhìn rõ người trước mặt.
Là Diệp Xảo!
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ôn Ninh, Diệp Xảo cười méo mó. Cô ta túm cổ áo cô kéo dậy, ép cô quỳ xuống đất.
“Ôn Ninh, không ngờ tới đúng không? Cô cũng có ngày phải quỳ trước mặt tôi.”
Diệp Xảo đứng thẳng người, nhìn cô từ trên cao.