Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 553

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:21

Chiếc xe đột ngột dừng lại khi sắp tiến vào khu đô thị Dương Thành.

Ôn Ninh vội vàng giả vờ nhắm mắt lại.

Một lúc sau, khoang sau được mở ra và có người bước lên.

Ôn Ninh hé mắt nhìn, thấy người đi tới chính là Diệp Xảo.

“Đừng giả vờ ngủ nữa, tỉnh rồi thì ngồi dậy đi.”

“Tác dụng của thuốc chỉ kéo dài tối đa bốn mươi tám giờ. Tính toán thời gian thì bây giờ mày hẳn đã tỉnh rồi.”

Diệp Xảo trực tiếp vạch trần cô.

Ôn Ninh ngừng giả vờ, mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Diệp Xảo.

Diệp Xảo nhìn bộ dạng luộm thuộm của Ôn Ninh, nở một nụ cười đắc ý: “Ha ha, mày cũng có ngày hôm nay rồi!”

Cô ta giơ tay về phía Ôn Ninh. Ôn Ninh cảnh giác né tránh, đề phòng nhìn cô ta.

Diệp Xảo quạt quạt tay, rồi che mũi: “Đừng lo, tao sẽ không đánh mày nữa. Bây giờ mày là ‘thần tài’ của bọn tao. Hai anh trai kia vừa nói có thể bán mày cho hộp đêm ở Hồng Kông với giá năm mươi, thậm chí một trăm nghìn cũng không thành vấn đề.”

Chiếc xe lại nổ máy. Ôn Ninh không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng thuyết phục Diệp Xảo. “Đừng quá vui mừng, rồi cô cũng sẽ giống tôi thôi. Cô có từng nghĩ đến việc đến Hồng Kông rồi cũng sẽ bị bọn họ bán đứng không?”

Diệp Xảo đảo mắt, cười khẩy: “Đừng nghĩ đến chuyện gây bất hòa giữa tao và hai anh trai kia, rồi tao sẽ giúp mày trốn thoát. Tao khác mày. Tao đến Hồng Kông là để đoàn tụ cùng người thân. Sẽ có người đón tao, tao sẽ không bị bán.”

Ôn Ninh không biết nên nói cô ta thông minh hay ngây thơ nữa.

Ý đồ của hai gã đàn ông này rõ ràng như vậy, nhưng cô ta lại không hề nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi và bán đi.

Chiếc xe tiến vào khu đô thị Dương Thành.

Bên cạnh tiếng gà vịt, cô còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của đường phố bên ngoài.

Ôn Ninh chợt nghĩ đến Lục Tiến Dương lần này đi công tác ở Dương Thành, tiếc là anh không ngờ cô cũng ở đây, lại còn đang bị bắt cóc.

Ôn Ninh nghiêng đầu, thản nhiên nhìn ra ngoài qua khe hở.

Lần này, cô đột nhiên phát hiện ra …

Ven đường cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó.

Dưới ánh mặt trời, người đàn ông cao lớn, dáng vẻ tuấn tú, mặc áo sơ mi và quần tây. Lúc này, anh đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đôi môi mỏng mím chặt, không thể thấy rõ biểu cảm.

Lục Tiến Dương!

Là Lục Tiến Dương!

Hai người cách nhau chưa đến mười mét.

Một niềm vui sướng và hy vọng lớn lao ập đến, khiến Ôn Ninh vô cùng xúc động. Cô tiến sát lại khe hở ở thành xe, há miệng kêu to:

“Tiến Dương! Cứu em!”

“Cứu mạng! Có bọn buôn người ở đây!”

“Cứu mạng!”

Cô dồn hết sức lực mà hét, đặt tất cả hy vọng vào khoảnh khắc này.

Động tác xem đồng hồ của Lục Tiến Dương cứng lại, dường như anh đã nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Anh buông tay xuống, tập trung lắng nghe, ánh mắt dò xét khắp bốn phía.

Nhưng xung quanh chỉ có tiếng ồn ào hỗn tạp.

Có lẽ là anh nghe nhầm.

Anh thu hồi tầm mắt, lại một lần nữa đưa tay lên nhìn đồng hồ.

“Tiến Dương! Cứu mạng!”

Đúng lúc chiếc xe vướng phải một chướng ngại vật và khựng lại, Ôn Ninh cố hết sức ghé khuôn mặt vào khe hở, dồn hết hơi để tiếng kêu của mình vọng ra ngoài.

Cô liều mạng hét lên.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô thấy bên cạnh Lục Tiến Dương xuất hiện một bóng hình khác.

Quý Minh Thư với gương mặt tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Không biết cô ta đang nói gì với Lục Tiến Dương.

Hình ảnh hai người sóng vai đi bên nhau xuất hiện đột ngột, khiến Ôn Ninh c.h.ế.t sững.

Đồng tử cô co chặt ——

Bọn họ… hóa ra lại đi công tác cùng nhau.

Hóa ra chuyến đi Dương Thành không chỉ có mình anh…

Khi lên đường, anh đã không hề nói cho cô biết.

Mặc dù biết có thể là hiểu lầm, nhưng trong giây phút này, trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, hình ảnh đó vẫn giáng xuống Ôn Ninh một đòn chí mạng.

Ánh sáng trong mắt cô nhanh chóng lụi tàn.

Cô há hốc miệng, nhưng không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh nào.

Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của cô, Diệp Xảo khoanh tay trước ngực, hả hê nói: “Ôi chao, vẫn là chị Minh Thư và anh cả đứng cạnh nhau mới xứng đôi.”

“Chắc mày chưa biết đâu, Ôn Ninh. Lần này anh cả đến Dương Thành công tác là đi cùng chị Minh Thư đó. Nơi này cách xa thủ đô, trời cao đất rộng, ai biết buổi tối hai người có ngủ cùng nhau để nối lại duyên xưa không?”

“Anh cả dù lạnh lùng đến mấy thì cũng là đàn ông, mà đàn ông thì làm gì có ai không ‘ăn vụng’ đâu. Cái gì không có được mới càng khiến người ta nhớ nhung. Hơn nữa chị Minh Thư lại từng ở nước ngoài, tư tưởng phóng khoáng, chắc sẽ không ngại anh cả đã có vợ. Biết đâu hai người đang vui vẻ lắm cũng nên, ha ha ha ha…”

Vừa rồi Diệp Xảo cố tình không ngăn cản Ôn Ninh kêu cứu, vì cô ta biết nơi này quá ồn ào, Lục Tiến Dương căn bản không thể nào nghe thấy.

Cô ta chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt đau thấu tim can của Ôn Ninh khi chứng kiến cảnh tượng này.

Còn gì đau đớn hơn khi chính mình gặp nạn, mà người mình yêu chẳng những không đến cứu, lại còn ở bên tình địch?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.