Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 626

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:24

Hai tên bắt cóc tiến vào, không nói một lời, cặm cụi lấy ra một loạt những thứ trông giống kíp nổ, một tên bắt đầu trói vào chân Hoắc Anh Kiêu, tên còn lại thì trói vào xe lăn của Hoắc Anh Đình.

Hoắc Anh Kiêu bị treo lơ lửng, tay chân bị trói chặt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể mặc kệ chúng hành hạ.

Rất nhanh sau đó, bọn bắt cóc trói thuốc nổ xong thì đi ra ngoài. Bên ngoài vang lên tiếng xe chạy vào.

Hoắc Khải Nguyên đã đến giao tiền chuộc.

Chiếc xe minibus chỉ có một tài xế và Hoắc Khải Nguyên, không còn ai khác.

Xe dừng cách cổng gara vài mét, Hoắc Khải Nguyên bước xuống. Hai tên bắt cóc giơ s.ú.n.g chĩa vào ông.

"Tiền chuộc các ngươi muốn ở trong xe. Con trai của tôi đâu? Tôi muốn xác nhận tình trạng của con trai tôi."

Hoắc Khải Nguyên căng thẳng nhìn vào bên trong xưởng sửa xe.

Một tên bắt cóc chĩa họng s.ú.n.g về phía nhà xưởng, giọng chế giễu: "Đều ở trong đó cả. Ông đã chọn xong chưa, muốn chuộc ai?"

Hoắc Khải Nguyên kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng đàm phán: "Hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi có thể đưa cho các người 2 tỷ. Tôi có tiền, cả hai đứa con trai, tôi đều phải cứu."

Bọn bắt cóc khẽ cười một tiếng: "Ông quá ngây thơ hay nghĩ bọn tôi ngu ngốc? Cho ông thêm chút thời gian, chỉ sợ chúng tôi có mạng lấy tiền, mà không có mạng để hưởng!"

Tên bắt cóc còn lại bất ngờ giơ s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào hai lốp xe trước của chiếc minibus. Thân xe hơi sụp xuống, tài xế sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, giơ cao hai tay ý bảo.

Hoắc Khải Nguyên vội nói: "Đó là trợ lý của tôi, cậu ta không hề có bất cứ uy h.i.ế.p nào với các người."

Bọn bắt cóc không nghe ông giải thích, giơ tay dứt khoát b.ắ.n một phát súng. Viên đạn xuyên qua giữa trán tài xế, khiến cậu ta gục xuống vô lăng ngay lập tức.

Hoắc Khải Nguyên không ngờ bọn chúng lại tàn bạo đến vậy, hoàn toàn không nói lý lẽ. Ông sợ hãi toát mồ hôi lạnh sau lưng và trên trán, hoảng hốt đưa tay lau.

Khẩu s.ú.n.g trong tay tên bắt cóc lại chĩa thẳng vào giữa trán ông, họng s.ú.n.g khẽ nhấc lên: "Ông chủ Hoắc, đừng có mà giở bất cứ trò gì. Gần đây chúng tôi có mai phục xạ thủ b.ắ.n tỉa, nếu ông có bất cứ hành động lạ nào, kết cục sẽ giống như trợ lý của ông."

Hoắc Khải Nguyên không thể nào không có chút chuẩn bị nào mà đến chuộc người như thế. Bãi đỗ xe bỏ hoang này nằm trên núi, nhưng người của ông đã bao vây toàn bộ con đường xuống núi. Bọn bắt cóc lấy được tiền, cũng đừng hòng rời đi một cách an toàn.

Thậm chí ngay cả bản thân ông cũng đã chuẩn bị phương án bảo vệ, trên người mặc áo chống đạn nhập khẩu từ Đức, chính là để phòng bọn bắt cóc g.i.ế.c người diệt khẩu sau khi lấy được tiền chuộc.

Nhưng đầu ông thì lại không được bảo vệ.

Nghĩ đến đó, Hoắc Khải Nguyên cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Bọn bắt cóc thấy ông đã ngoan ngoãn, liền ra hiệu cho đồng bọn đi kiểm tra số tiền trong xe. Sau khi kiểm tra xong, tiền không có vấn đề, hắn ta liền huýt sáo một tiếng. Từ phía sau xưởng sửa xe, hai người đàn ông bịt mặt khác đi ra, đẩy một chiếc xe đẩy hàng nhỏ đến để chất tiền.

Trên chiếc xe đẩy là mấy cái vali cỡ lớn. Ba người mở vali ra, bắt đầu chuyển tiền từ trong xe minibus sang.

Trong lúc đó, một tên bắt cóc vẫn luôn giơ s.ú.n.g chĩa vào Hoắc Khải Nguyên. Ông không dám có bất cứ hành động nào, càng không dám tùy tiện bấm vào bộ thu tín hiệu mang theo bên mình. Dưới chân núi, người của ông không nhận được tín hiệu, vẫn mai phục tại chỗ, không có bất kỳ động thái nào.

Ba tên bắt cóc chất tiền xong, trên không trung vang lên tiếng cánh quạt từ xa đến gần. Một chiếc trực thăng bay tới, lơ lửng trên không trung. Từ cửa khoang thả xuống một sợi dây thừng. Bọn bắt cóc vừa khuân tiền chuộc đã buộc vali vào sợi dây, đồng bọn trên máy bay kéo dây thừng, từ từ chuyển vali lên trực thăng.

Ngay sau đó, một chiếc thang dây được thả xuống. Hai tên bắt cóc leo theo thang lên máy bay, vẫn giơ s.ú.n.g chĩa xuống phía dưới.

Hoắc Khải Nguyên hoàn toàn không ngờ đối phương lại có thể điều trực thăng đến. Nếu ông phát tín hiệu ngay bây giờ, thì chờ người dưới chân núi đuổi kịp tới, bọn bắt cóc đã ngồi trực thăng chạy mất, không chừng còn sẽ nổ s.ú.n.g g.i.ế.c cả ông và hai người con trai. Ông không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nhìn tiền chuộc cứ thế bị chở đi mà chưa nhìn thấy con, ông lại hoảng hốt nói: "Các người đã hứa sẽ thả người!"

"Yên tâm đi, ông chủ Hoắc," tên bắt cóc dưới đất giơ s.ú.n.g về phía ông, vừa nói vừa lấy ra hai chiếc điều khiển từ xa to bằng chiếc móc chìa khóa từ trong túi áo, ném về phía ông. Hai vật đó cùng lúc bay tới, Hoắc Khải Nguyên chỉ có thể đỡ được một chiếc, chiếc còn lại rơi xuống đất.

Ông cúi người nhặt chiếc còn lại lên.

"Có ý gì?"

Tên bắt cóc giơ s.ú.n.g ra hiệu cho ông đi về phía cổng xưởng sửa xe.

Hoắc Khải Nguyên làm theo yêu cầu, đi về phía trước mười mấy bước, ông liền nhìn thấy hai người con trai của mình: một người bị treo lơ lửng, một người ngồi trên xe lăn.

Hai chân của cả hai đều bị buộc một loạt kíp nổ.

Hoắc Anh Đình và Hoắc Anh Kiêu cũng nhìn thấy ông.

"Ba ơi!" Hoắc Anh Đình hô lớn.

Hoắc Anh Kiêu không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn người cha ruột.

Tên bắt cóc còn lại sau khi chất tiền xong kéo Hoắc Anh Kiêu và Hoắc Anh Đình ra bãi đất trống phía ngoài xưởng sửa xe, đặt hai người cách nhau mười lăm mét.

Tên bắt cóc giơ s.ú.n.g nói: "Hai đứa con trai của ông đều bị trói thuốc nổ. Thứ ông cầm trên tay là thiết bị kích nổ. Chọn một trong hai: chiếc điều khiển màu đỏ có thể kích nổ thuốc nổ trên người con trai cả của ông; chiếc màu đen, là của con trai thứ hai. Ông từ bỏ đứa con nào, chỉ cần ấn điều khiển, đứa đó sẽ nổ tan xác ngay trước mắt ông."

Nghe những lời của bọn bắt cóc, sắc mặt Hoắc Khải Nguyên cả đời chưa từng khó coi như thế. Đau khổ, rối bời, phẫn hận, đủ loại cảm xúc hòa trộn vào nhau, ngón tay nắm chặt điều khiển run lên nhè nhẹ.

Bọn bắt cóc nhìn đồng hồ, giục giã: "Cho ông mười giây để suy nghĩ, hết giờ mà ông vẫn chưa đưa ra lựa chọn, thì cả hai đứa con trai của ông đều không sống nổi."

"Cái gì?!"

Hoắc Khải Nguyên hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn bọn bắt cóc: "Các người đã nhận tiền chuộc thì không thể thất hứa!"

"Tự trách mình đi, dài dòng quá rồi! Mười! Chín!..." Bọn bắt cóc mất kiên nhẫn bắt đầu đếm ngược.

Hoắc Khải Nguyên nhíu chặt mày, vẻ mặt đau khổ nhìn con trai cả. Hoắc Anh Đình hô lớn: "Ba ơi, cứu em đi! Đừng lo cho con, dù sao con cũng là một kẻ tàn phế, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Con nhớ mẹ quá, ba cứ cho con xuống đó bầu bạn cùng mẹ!"

Nghe con trai nhắc đến người vợ đã khuất, rồi lại nghĩ đến việc con trai từ nhỏ đã không có mẹ, sau đó lại gặp tai nạn xe cộ dẫn đến tàn tật cả hai chân. Là ông đã phải rất khó khăn mới kéo được con trai ra khỏi tuyệt vọng, để nó tiếp tục sống... Cảm giác chua xót từ trong tim trào lên, khiến hai mắt Hoắc Khải Nguyên ươn ướt. Ông nghiến răng cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cố nén xúc động nghẹn ngào.

Ông quay đầu nhìn về phía con trai thứ hai.

Hoắc Anh Kiêu không biểu cảm, đôi mắt trong veo lạnh lẽo nhìn Hoắc Khải Nguyên, đôi môi mỏng mím chặt, không phát ra một chút âm thanh nào.

Nhìn thấy biểu cảm ấy của con trai, trái tim chua xót của Hoắc Khải Nguyên lại càng quặn thắt.

Đối với đứa con trai này, ông đã mang một món nợ.

Vì nghĩ rằng nó có cả cha lẫn mẹ, lại có một cơ thể khỏe mạnh, nên ông luôn quen yêu cầu đứa con út phải nhường nhịn anh trai.

Thậm chí còn để con trai út và vợ dọn ra nước ngoài định cư, chỉ sợ anh cả nhìn thấy hình ảnh gia đình ba người hạnh phúc sẽ đau lòng, sẽ càng mất đi ý chí sống còn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.