Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 668
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:26
Thấy người nhà bệnh nhân đang kích động, Ôn Ninh giữ chặt Lục Diệu và thư ký Vương lại: “Khoan đã, đừng vào vội.”
Ba người ngồi xuống ghế dài dựa tường ở hành lang.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ và y tá vào phòng bệnh. Nửa giờ sau, tiếng khóc của đứa trẻ dần nhỏ lại, người nhà cũng bình tĩnh hơn.
Bác sĩ điều trị đi ra khỏi phòng bệnh. Khi đi ngang qua khúc quanh hành lang, Ôn Ninh vội đứng dậy, gọi lại: “Bác sĩ, chào bác sĩ. Tôi là bạn của người nhà phòng 307, muốn hỏi thăm tình hình của cháu bé hiện giờ ra sao?”
Bác sĩ thấy cô ăn mặc chỉnh tề, không nghĩ nhiều, liền trả lời: “Tình hình không tốt lắm. Cháu bé toàn thân vô lực, đứng không vững, còn thường xuyên đau nhức khắp người, kèm theo nôn mửa. Chúng tôi đã khám tổng quát cho cháu, không tìm thấy ổ bệnh nào. Rất có thể là bị trúng độc, nhưng cũng không thể xác định là loại độc nào. Các bác sĩ chúng tôi cũng đành bó tay, hiện tại chỉ có thể tiêm thuốc giảm đau để làm dịu cơn đau cho cháu.”
Ôn Ninh nghe mô tả này, quả thật rất giống triệu chứng trúng độc: “Nghe nói là do cháu bé nuốt nhầm mực bút nước, nhưng theo tôi được biết, thành phần của mực bút nước đều là than chì, cho dù có ăn phải cũng không thể gây ngộ độc được.”
Bác sĩ lắc đầu: “Cái đó thì chúng tôi cũng không biết.”
Ôn Ninh lo lắng hỏi tiếp: “Nếu trong thời gian ngắn không tìm được thuốc giải, cháu bé có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Bác sĩ: “Chúng tôi phỏng đoán ban đầu là độc tố mãn tính, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ riêng cơn đau cũng đủ hành hạ cháu bé rồi.”
Nghe nói cháu bé tạm thời không sao, Ôn Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Như vậy vẫn còn thời gian để giải quyết chuyện này. Cô lại hỏi: “Bác sĩ, cái ruột bút mà cháu bé nuốt phải đã được đưa đi xét nghiệm chưa? Nếu xét nghiệm ra thành phần độc tố bên trong thì chẳng phải có thể tìm được thuốc giải sao?”
“Đâu có đơn giản như vậy,” bác sĩ thở dài, “Hiện tại bệnh viện chúng tôi không có thiết bị tiên tiến để kiểm tra thành phần vật chất, thậm chí toàn thành phố Vệ cũng chưa nghe nói ở đâu có dụng cụ có thể phân tích chính xác thành phần cả.”
Ôn Ninh: “Vậy hiện tại cái ruột bút đã khiến cháu bé trúng độc đó ở đâu?”
Bác sĩ lắc đầu: “Cái đó là tang vật, chắc người nhà đã giao nộp cho bên Công an rồi. Tình hình cụ thể tôi không rõ.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ.” Ôn Ninh cảm ơn bác sĩ một cách lễ phép.
Trở lại ghế ở hành lang, Ôn Ninh kể lại những gì đã hỏi được cho Lục Diệu và thư ký Vương.
Cả ba người đều có vẻ mặt nặng trĩu.
Vài giây sau, Ôn Ninh đứng dậy nói: “Dù sao đi nữa, chúng ta cứ vào thăm hỏi đứa trẻ trước đã, trấn an người nhà, cùng nhau bàn bạc cách giải quyết. Sau đó tìm cách lấy lại cái ruột bút đã khiến đứa trẻ trúng độc, tìm cơ quan có khả năng xét nghiệm thành phần bên trong. Có như vậy mới cứu được đứa trẻ, đồng thời cũng minh oan cho chúng ta.”
Khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, xưởng trưởng Ngô sẽ được thả ra, nhà máy cũng sẽ được tháo niêm phong.
Ôn Ninh đi trước, tiến về phía phòng bệnh. Lục Diệu và thư ký Vương đi theo hai bên. Thư ký Vương tay xách túi quà đã mua vội trên đường.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Ôn Ninh hít một hơi thật sâu, đưa tay gõ cửa.
“Các người là ai?” Một người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe, đầu tóc rũ rượi, mở cửa. Giọng cô ta khàn khàn và rõ ràng đầy vẻ sốt ruột.
Ôn Ninh hạ thấp mình, cười hòa nhã: “Chào cô, chúng tôi là người của xưởng văn phòng phẩm Ánh Dương…”
Chưa nói dứt lời, người phụ nữ bỗng trừng mắt, nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn như quỷ, giơ tay "chát" một cái tát vào mặt Ôn Ninh. “Các người còn dám đến đây à!”
“Chính là cái bút nước c.h.ế.t tiệt của các người đã hại con trai tôi trúng độc, chịu tội! Tôi sẽ bắt các người phải trả giá!”
Ôn Ninh né không kịp, lĩnh trọn cái tát. Gò má trắng nõn lập tức hằn lên năm vết tay đỏ ửng.
“Chị dâu!” Thấy Ôn Ninh bị đánh, Lục Diệu vội vàng che chắn cho cô ở phía sau, giận dữ chất vấn người phụ nữ: “Cô là đồng chí gì vậy, chưa làm rõ chuyện đã ra tay đánh người, cô dựa vào đâu chứ?!”
“Dựa vào đâu à? Tao đánh chính là bọn mày đấy! Đồ hại người!”
“Vì kiếm tiền mà cho độc vào ruột bút! Hại con trai tao đau đớn như thế này!” Người phụ nữ gầm lên cuồng loạn, hoàn toàn không muốn nghe lý lẽ.
Càng mắng càng tức, trong cơn giận dữ, cô ta lại vung tay tát vào mặt Lục Diệu.
Lục Diệu đã đề phòng từ trước, tay cô ta vừa vung tới, cậu đã giơ tay nắm chặt cổ tay cô ta. “Cô bình tĩnh lại! Chúng tôi không bỏ độc, lần này chúng tôi đến là để giải quyết vấn đề!”
Bình tĩnh cái quái gì!
“Con trai tao bị hành hạ thảm như vậy, làm sao mà bình tĩnh được?! Hóa ra người trúng độc không phải là bọn mày!”
“Đánh c.h.ế.t bọn yêu tinh hại người này đi!”
Người phụ nữ hoàn toàn không nghe lời Lục Diệu. Một tay bị giữ, cô ta lập tức giơ tay còn lại, cào mạnh lên mặt cậu. Móng tay dài sắc lẹm lấp lóe, cú cào này mà trúng, chắc chắn sẽ rách một mảng da thịt trên mặt.
Thấy móng tay của người phụ nữ sắp chạm vào mặt Lục Diệu, Ôn Ninh cuống quýt đưa tay ra đỡ thay, rồi nói với người phụ nữ: “Đồng chí, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của người nhà, nhưng việc cấp bách là phải làm rõ con bị trúng độc gì!”
Người phụ nữ lúc này chỉ nghĩ đến việc trút giận thay con trai, muốn đòi lại “tội” mà con trai phải chịu từ mấy người Ôn Ninh, hoàn toàn không lọt tai bất cứ lời nào.
Cô ta không dừng lại, một móng cào qua, mu bàn tay non nớt của Ôn Ninh lập tức hằn lên một vết máu, đau đến mức cô phải hít một hơi lạnh.
“Chị dâu!” Thấy Ôn Ninh bị cào, Lục Diệu vội buông tay người phụ nữ ra để xem xét vết thương của cô.
Đúng lúc Lục Diệu buông tay, người phụ nữ đột nhiên cúi xuống, như để trả thù, cắn mạnh một miếng vào cánh tay Lục Diệu, hận không thể cắn đứt một miếng thịt.
Lục Diệu đau đớn kêu lên, giơ tay đẩy người phụ nữ ra. Cô ta mất đà, cả người đập mạnh vào tường, miệng kêu “á” một tiếng.
Bố và bà nội của đứa trẻ thấy người nhà bị "bắt nạt", cũng xông ra gia nhập cuộc chiến.
“Dám đánh vợ tao! Tao đánh c.h.ế.t mày!” Bố đứa trẻ mắt rực lửa, vớ cái ghế sắt gấp ở góc tường, vung vào người Lục Diệu.
Bà nội đứa trẻ nhe răng trợn mắt, dùng gậy chống trong tay vụt về phía Ôn Ninh và thư ký Vương: “Nhà chúng tôi chỉ có mỗi một mụn con trai này thôi, nếu bị các người hại chết, tất cả các người phải chôn theo cháu tôi!”
Cả nhà dồn nén cảm xúc bấy lâu, giờ như tìm được chỗ trút giận, tất cả đều trút lên người ba người Ôn Ninh.
Những ngày nằm viện này họ lo lắng cho đứa trẻ bao nhiêu, giờ đây họ phẫn nộ và mất kiểm soát bấy nhiêu.
Ai nấy trong tay cầm hung khí, điên cuồng tấn công ba người Ôn Ninh.
Thấy đối phương vô lý và kích động như vậy, để tránh mâu thuẫn leo thang, ba người Ôn Ninh chỉ có thể chạy trốn ra hành lang.
Nhưng người nhà họ thấy họ như sói đói thấy thịt, nào dễ dàng buông tha, họ ùn ùn chạy ra đuổi theo đánh đấm.
Trong số người nhà có một bà cụ, ba người Ôn Ninh lại kiêng dè người già, không thể đánh trả, chỉ có thể bị động né tránh. Đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra điều đó, vì thế bà nội và mẹ đứa trẻ quấn lấy ba người, còn bố đứa trẻ thì dùng gậy đánh vào người họ.
Lục Diệu và thư ký Vương che chắn cho Ôn Ninh ở giữa, cả hai người đều bị thương tích đầy mình.