Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 68
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:05
Khoảng 4-5 giờ chiều, mọi người thu dọn đồ đạc rồi đạp xe trở về. Về đến đại viện, trời đã chập choạng tối. Mọi người ai về nhà nấy.
Ôn Ninh và Lục Diệu đến trước cửa ngôi nhà nhỏ của nhà họ Lục, đang chuẩn bị bước vào thì cánh cửa lại mở ra trước.
Ánh mắt Lục Tiến Dương lạnh lẽo đối diện với họ.
"Đi đâu đấy?"
Vừa rồi Tần Lan thấy hai người không về nhà, bà định nhờ Lục Tiến Dương ra ngoài hỏi thăm bạn của Lục Diệu, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp cả hai trở về.
Lục Diệu gãi đầu, thấy xung quanh không có ai khác, nói thật: "Đại ca, sáng nay không cố ý lừa anh đâu. Em với Ninh Ninh đi Tây Sơn phong dã ngoại với bạn."
Lục Tiến Dương không có biểu cảm gì, liếc hai người rồi nghiêng người: "Vào đi."
Lục Diệu "hắc hắc" hai tiếng, định cùng Ôn Ninh đi vào.
"Đồng chí Ôn, chờ một chút."
Từ ngoài cửa, cách đó không xa, bỗng nhiên có một giọng nam truyền đến. Diêm Vệ Quốc ôm máy ảnh, thở hồng hộc chạy tới.
Ôn Ninh dừng bước, quay người cười rạng rỡ nhìn anh ta: "Có chuyện gì thế đồng chí Diêm?"
Ôn Ninh dừng bước, quay lại mỉm cười nhìn anh ta, hỏi: "Có chuyện gì thế đồng chí Diêm?"
Diêm Vệ Quốc cười ngượng nghịu, đưa chiếc máy ảnh trong tay về phía cô: "Tôi cho cô mượn. Không phải cô nói muốn làm một bộ sưu tập ảnh sao? Chờ cô chụp xong, tôi sẽ giúp cô rửa hết ảnh ra."
Buổi chiều, khi hai người cùng nhau chụp ảnh ở hồ nước, Ôn Ninh có nhắc đến chuyện này một lần. Tuy nhiên, số ảnh đã chụp đủ để làm một bộ sưu tập. Ôn Ninh từ chối nhận máy ảnh: "Không cần đâu. Số ảnh tôi cần đã chụp xong rồi. Máy ảnh rất quý giá, anh cứ giữ cho cẩn thận."
Diêm Vệ Quốc thu lại máy ảnh, hỏi tiếp: "Vậy mai cô rảnh không? Chúng ta cùng đi rửa ảnh."
Ôn Ninh nghĩ một lát, mai hình như không có việc gì, liền gật đầu: "Được thôi, mấy giờ vậy?"
Diêm Vệ Quốc nói: "Sáng 10 giờ được không?"
Ôn Ninh cong khóe mắt, đáp: "Được chứ."
Diêm Vệ Quốc nhìn nụ cười trong sáng của cô, tai bất giác ửng đỏ, vẫy tay nói: "Vậy... mai gặp lại."
"Mai gặp lại," Ôn Ninh cũng vẫy tay chào.
Diêm Vệ Quốc vẻ mặt hân hoan rời đi.
Ôn Ninh nghĩ đến bộ sưu tập ảnh cuối cùng cũng có thể hoàn thành, trong lòng vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch, rồi quay người lại.
Nào ngờ, vừa quay người đã chạm phải ánh mắt của một người đứng phía sau. Ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm, cứ thế chằm chằm nhìn cô.
Theo bản năng, Ôn Ninh lảng tránh, khẽ xoa cánh tay rồi lùi lại một bước, định chờ người đó đi ra. Anh ta đứng chắn ngay trước cửa, khiến cô không thể vào nhà.
Lục Tiến Dương thấy cô vừa rồi còn cười nói vui vẻ với người đàn ông khác, nhưng khi nhìn thấy anh thì lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện, một luồng khí tức giận không tên bỗng trào lên trong lồng ngực. Anh đứng chắn cửa, không hề nhúc nhích, có vẻ như nếu Ôn Ninh không mở lời thì anh sẽ cứ đứng đó mãi.
Ôn Ninh im lặng chờ hai giây, thấy anh vẫn đứng nguyên, cô cau mày, ngước mắt liếc nhanh một cái. Chỉ một cái liếc thôi cũng đủ để cô giật mình vì ánh mắt giận dữ của anh.
Anh ghét cô đến vậy sao? Ôn Ninh bĩu môi, một cảm giác chua xót khó chịu dâng lên, khiến hốc mắt cô đỏ hoe. Cô cắn chặt môi, cố nén cảm xúc đó lại.
Đứng cạnh bên, Lục Diệu dù có chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra sự căng thẳng giữa hai người. Câu hỏi đã kìm nén từ lâu, cuối cùng cậu cũng bật ra được:
"Anh Hai, chị Ninh Ninh, hai người có hiểu lầm gì à?"
Hai người đang im lặng bỗng đồng thanh trả lời: "Không có."
Lục Diệu gãi đầu hoài nghi, không có hiểu lầm sao? Vậy mà sao ai nấy mặt cũng đen như than thế này?
Thế nhưng, cuối cùng Lục Tiến Dương vẫn là người nhượng bộ. Anh nhìn thấy hốc mắt Ôn Ninh đỏ, trong lòng như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Khóe môi anh mấp máy, nhưng rồi lại chẳng nói gì, chỉ nghiêng người né sang một bên.
Thấy anh nhường đường, Ôn Ninh lập tức bước qua, đi thẳng vào nhà mà không hề liếc nhìn anh. Lục Diệu theo sát phía sau.
Sáng hôm sau, Ôn Ninh lại dậy sớm ra ngoài. Cô thà đi lang thang còn hơn là ở nhà phải chạm mặt Lục Tiến Dương. Hơn nữa, hôm nay cô có hẹn với Diêm Vệ Quốc đi rửa ảnh, nên cô tính sẽ ở ngoài cho đến tối mới về.
Lục Tiến Dương thức dậy ăn sáng, như mọi khi, không thấy bóng dáng Ôn Ninh trên bàn ăn. Nhớ lại chuyện tối qua, rằng bạn của Lục Diệu hẹn cô đi rửa ảnh, anh cau mày lại, ăn vội rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Ai, Tiến Dương, con đi đâu đấy?" Tần Lan gọi với theo, nhưng chỉ vừa dứt lời thì bóng dáng con trai đã biến mất sau cánh cửa. Bà lắc đầu, cảm thán rằng đứa con trai này vừa về nhà chưa kịp nói chuyện với mẹ mấy câu, vậy mà sáng sớm đã lại đi đâu rồi.
Hôm nay là thứ Hai, đáng lẽ Lục Tiến Dương phải về căn cứ, nhưng anh đã xin nghỉ phép bù cho khoảng thời gian làm việc vất vả trước đó. Thời gian này căn cứ không có nhiệm vụ quan trọng, nên anh được phép nghỉ.
Sau khi ăn xong, anh lái xe ra ngoài, đi một vòng qua mấy tiệm ảnh gần đó nhưng không thấy người anh muốn tìm. Anh quay đầu xe, đi về một khu nhà tập thể khác.