Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 731
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:28
Người đàn ông thấy Ôn Ninh vẻ mặt buồn bã, cứ như thật sự đang hoài niệm về chị họ, bèn thuận lời cô nói: “Thật ra tôi với chị họ cô cũng không quen thân lắm, chỉ là nhảy với nhau vài lần. Cô ấy rất nổi tiếng ở vũ trường này, vừa xinh đẹp, nhảy giỏi, gia thế cũng không tồi, lại còn rất hào phóng. Cô thấy hai cô gái ở giữa sàn nhảy kia không? Họ rất thân với chị họ cô, tôi hay thấy ba người họ cùng nhau khiêu vũ và uống rượu. Hình như đêm xảy ra chuyện với chị họ cô, hai cô ấy cũng có mặt ở vũ trường Đêm Thượng Hải.”
Người đàn ông giơ tay chỉ chỉ, Ôn Ninh liền ghi nhớ gương mặt của hai cô gái đó.
Điệu nhảy trên sàn vẫn tiếp tục, Ôn Ninh đứng dậy nói: “Bạn của tôi đang đợi ở cửa, tôi ra xem anh ấy đến chưa.”
“Tôi đi cùng cô.” Người đàn ông đứng dậy đi theo. Ôn Ninh cũng không ngăn cản, nghĩ bụng cứ ra đến cửa gặp bạn của Tôn Trường Chinh thì người này sẽ không bám theo nữa. Nào ngờ, ra đến cửa mà bạn của Tôn Trường Chinh vẫn chưa đến.
Thời gian đã muộn, Ôn Ninh không định chờ thêm nữa, quyết định về nhà khách trước.
Vừa mới bước xuống cầu thang, người đàn ông bên cạnh đã chắn đường cô: “Bạn cô vẫn chưa đến mà, hay là cô vào trong ngồi thêm một lát, đợi bạn.”
“Không cần đâu, người nhà đang đợi tôi, tôi phải về trước.” Ôn Ninh lách qua người đàn ông, tiếp tục bước xuống.
Người đàn ông quay người lại, đưa tay từ phía sau vòng qua vai cô: “Đã đến rồi thì vội gì chứ, cô không phải muốn biết chuyện của chị họ cô sao? Nào, chúng ta vào phòng riêng ngồi nói chuyện từ từ. Tôi sẽ gọi cả bạn của chị họ cô đến, cô muốn biết gì họ đều có thể kể cho cô.”
“Không cần đâu, tôi cũng không muốn biết nữa.” Ôn Ninh nghe thấy những lời này có gì đó không ổn, cô hơi khom người, tránh thoát bàn tay đang đặt trên vai mình, rồi bước nhanh hơn để rời xa người đàn ông.
Không ngờ người đàn ông búng tay một cái, từ hai bên vũ trường bỗng nhiên xuất hiện hai gã đàn ông khác, lao đến trước mặt Ôn Ninh như ma quỷ, mỗi người giữ chặt một bên tay cô rồi lôi cô vào trong.
“Các người làm gì vậy! Buông tôi ra!” Ôn Ninh ra sức giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng với!”
“Cô không phải muốn hỏi chuyện Tôn Thanh Nguyệt sao? Vào đây chúng tôi sẽ từ từ kể cho cô nghe.” Nụ cười trên mặt gã đàn ông cao ráo biến mất, ánh mắt trở nên dữ tợn. Gã không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o găm, cầm trên tay, đưa lên lướt qua gương mặt Ôn Ninh, ra vẻ đe dọa, ý rằng chỉ cần cô cử động, con d.a.o kia sẽ thật sự rạch xuống.
Ôn Ninh không dám nhúc nhích nữa, đành để hai gã đàn ông kia kéo vào trong vũ trường. "Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con?", cô nghĩ thầm. Nghe ngữ khí của gã cao ráo kia, dường như có liên quan mật thiết đến Tôn Thanh Nguyệt.
Ôn Ninh bị đưa lên một phòng riêng trên lầu.
Trong phòng, ánh đèn lờ mờ. Một chiếc ghế sofa hình tròn được đặt dựa vào tường, phía trước là một chiếc bàn trà bằng kính. Trên ghế sofa có một gã đàn ông, tướng mạo to béo, lại mặc một bộ vest trắng. Trên chiếc cổ nhiều ngấn mỡ của gã đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái. Gã đang chậm rãi lắc chiếc ly rượu vang đỏ trên tay, ngón tay mập mạp đeo một chiếc nhẫn vàng nạm ngọc lục bảo.
Nhìn cách ăn mặc này, hẳn là một kẻ có quyền thế.
“Anh Hổ, con bé này cứ hỏi em về tin tức của Tôn Thanh Nguyệt, còn nói nó là em họ của Tôn Thanh Nguyệt, đến từ thủ đô.” Gã đàn ông cao ráo kéo Ôn Ninh vào phòng, đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh gã.
Ánh mắt của gã béo tên Hổ lia lịa trên người Ôn Ninh: “Cô là em họ của Tôn Thanh Nguyệt?”
“Đúng vậy.” Ôn Ninh nén lại cảm giác ghê tởm, thừa nhận.
Gã đàn ông tên Hổ ngửa cổ uống một ngụm rượu vang đỏ, cười nói: “Tôn Thanh Nguyệt à, tôi quen thân lắm, coi như em gái của tôi. Cô muốn biết gì cứ hỏi thẳng tôi này.”
Ôn Ninh thản nhiên nói: “Tôi muốn biết những gì thuộc hạ của anh đã kể với tôi.”
Gã Hổ cười hềnh hệch: “Nhưng mà sao tôi nghe nói Tôn Thanh Nguyệt chỉ có anh họ, chứ làm gì có em họ? Rốt cuộc cô là ai? Đến địa bàn của tôi hỏi thăm những chuyện này, muốn làm gì?”