Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 740
Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:28
Vì sao Hoắc Anh Kiêu lại ở đây? Chu trợ lý đứng bên cạnh trả lời Ôn Ninh: “Chúng tôi vừa đến Vệ Thành. Thiếu gia đoán chắc chắn hai ngày này cô sẽ đến xưởng văn phòng phẩm, nên đã đến đây chờ trước.”
À, ra là vậy. Ôn Ninh hiểu ra, cô nhìn quanh một lượt. Quầy tiếp tân của nhà khách người ra kẻ vào, rõ ràng không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Cô nhớ ra gần đây có một tiệm trà với không gian yên tĩnh, có hai phòng nhỏ có thể ngồi uống trà. Cô đề nghị: “Anh Kiêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
“Được thôi, em dẫn đường đi.” Hoắc Anh Kiêu tỏ vẻ mọi việc đều tùy cô quyết định, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Chu trợ lý theo sát phía sau, nhìn thiếu gia nhà mình đi theo Ôn Ninh mà không khỏi tấm tắc ngạc nhiên. Ở Hương Giang hay Mỹ, luôn là các cô gái vây quanh thiếu gia. Từ trước đến nay chưa từng thấy thiếu gia lại theo sau một cô gái như thế này, thậm chí còn sắp xếp mọi lịch trình xoay quanh cô ấy, ngay cả chuyện làm ăn cũng gác lại.
Ôn Ninh rẽ ra khỏi nhà khách, dẫn Hoắc Anh Kiêu và Chu trợ lý vào một tiệm trà nhỏ.
Cửa tiệm này Ôn Ninh đã ghé qua hai lần khi bàn chuyện với chú Ngô Mạnh Đạt, nên chủ quán đã quen mặt. Thấy cô vào, ông ta vội vàng tươi cười tiến lên: “Ôn tiểu thư, vẫn như cũ chứ ạ?”
Ôn Ninh gật đầu, đi thẳng vào một căn phòng bên trong. Chỉ những khách quen mới biết tiệm trà này có hai phòng riêng.
“Anh Kiêu, ngồi đi.” Ôn Ninh chỉ vào chiếc ghế đối diện, rồi tự mình ngồi xuống.
Hoắc Anh Kiêu kéo ghế ngồi. Anh ngước mắt đánh giá xung quanh, cách trang trí cổ kính, nhưng lại có một vẻ riêng rất thú vị. Có thể thấy chủ quán là người có gu thẩm mỹ. “Em thường xuyên đến đây sao?”
Ôn Ninh khẽ “ừ” một tiếng. Chủ quán gõ cửa, rồi bước vào, đặt ấm nước, trà và bộ đồ trà lên bàn, sau đó rời đi một cách tinh tế: “Mời hai vị dùng trà.”
Ôn Ninh chậm rãi nhấc ấm trà trên bàn, cổ tay hơi nghiêng, dòng nước trong veo đổ xuống, tạo thành một âm thanh nhỏ vui tai khi chạm vào thành ly.
Khi nước nóng được rót vào, những cánh trà mỏng manh như mầm non, xanh nhạt và đều màu, lượn lờ như đàn cá bơi trong làn nước sôi. Một mùi hương đặc trưng dần dần lan tỏa khắp căn phòng.
Hoắc Anh Kiêu say sưa thưởng thức từng động tác tao nhã, thong dong của cô. Trong mắt anh mang theo một vẻ say mê khó che giấu. Anh đã từng thấy cô nói chuyện làm ăn, thấy cô đọc sách, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô pha trà. Cô ưu nhã và điềm tĩnh, khiến lòng người cũng trở nên thư thái theo.
Ôn Ninh đẩy tách trà đã pha xong đến trước mặt Hoắc Anh Kiêu, khóe môi khẽ cong, lộ ra lúm đồng tiền nhạt: “Anh Kiêu, anh nếm thử đi.”
Hoắc Anh Kiêu nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Yết hầu khẽ động, anh nuốt trà xuống, rồi thong thả đặt tách xuống. Từng động tác của anh vừa sang trọng vừa điềm nhiên, khiến cho một tách trà bình thường cũng trở nên quý giá lạ thường.
“Trà này không tệ.” Sau hai giây, anh thành thật bình luận.
“Nếu anh thích, anh mang về Hương Giang một ít.” Ôn Ninh cũng nâng tách trà của mình lên, uống một ngụm. Khóe môi cô cong lên, nở một nụ cười tươi tắn.
Thấy anh không phản đối, Ôn Ninh vẫy tay gọi chủ quán đến, nhờ ông ta đóng gói trà lại. Chủ quán vui vẻ đồng ý, rồi ra ngoài chuẩn bị.
Ôn Ninh mím môi, quay lại chuyện chính. Cô ngước mắt nhìn Hoắc Anh Kiêu: “Anh Kiêu, em có hai việc muốn nói với anh.”
“Em cứ nói đi.” Khẩu khí Hoắc Anh Kiêu vẫn tùy ý, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm túc.
Ôn Ninh bắt đầu: “Anh biết thân phận ba chồng em có chút đặc biệt. Hiện tại, ông ấy đang bị người ta theo dõi, đối phương lấy việc làm ăn của em làm điểm yếu, muốn hạ bệ ba chồng em và âm mưu chiếm đoạt công việc kinh doanh của em. Em muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của nhà xuất bản và xưởng văn phòng phẩm cho anh. Anh giúp em đứng tên hộ, sau này lợi nhuận chúng ta chia đôi.”
Ôn Ninh đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được biện pháp này. Hoắc Anh Kiêu là người Hoa mang quốc tịch Mỹ, chuyển nhượng cổ phần cho anh cũng đồng nghĩa với việc anh đầu tư vào đây. Những người đó sẽ kiêng dè thân phận và những ảnh hưởng của anh, không dám dễ dàng đánh chủ ý vào nhà xuất bản và xưởng văn phòng phẩm nữa.
Đối với Hoắc Anh Kiêu, chỉ cần đứng tên hộ cổ phần mà có thể được hưởng một nửa lợi nhuận thì chẳng khác nào được không công, anh không có lý do gì để từ chối. Nhưng anh lại nói: “Không được. Anh không thể làm như vậy.”
Mắt Ôn Ninh hơi mở to, có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vậy anh ra một điều kiện đi.”
“Em đừng căng thẳng,” Hoắc Anh Kiêu khẽ cười, nhìn cô nói, “Không phải anh không muốn giúp em, mà là anh cảm thấy anh không làm gì lại nhận được nhiều lợi nhuận như vậy. Chuyện này không ổn. Anh chưa có tiền lệ chiếm lợi từ phụ nữ, đặc biệt lại là em.”
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, chờ anh nói tiếp.