Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 749

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:29

Hôm nay thím hai Lục cũng có ở nhà, vừa nhận được tin, bà ta suýt nữa thì ngất đi, cả người run rẩy bần bật.

“Cái đồ tiện nhân đó! Dám! Làm sao mà bà ta dám!”

Ôn Ninh liếc mắt đã nhìn ra mục đích của Lý Xuân Mai, cô bình tĩnh nói: “Thím hai, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng đến hiện trường, giải thích rõ ràng mọi chuyện, đừng để Lý Xuân Mai lợi dụng dư luận để ép nhà họ Lục phải đáp ứng điều kiện của bà ta.”

“Đến hiện trường giải thích?” Thím hai Lục do dự. Đến hiện trường có nghĩa là phải công khai chuyện riêng tư của mình, để tất cả mọi người đều biết. Đến lúc đó, mặt mũi bà ta sẽ để đâu, thật sự quá mất mặt. “Tôi, tôi…”

Thấy thím hai Lục vẫn còn do dự, Ôn Ninh thẳng thắn nói: “Thím hai, thím phải nghĩ cho kỹ, là mặt mũi quan trọng hay là tương lai của thím và nhà họ Lục quan trọng? Lục Kỳ có một câu nói đúng, bố chồng cháu bị liên lụy, nếu không phải vì thím, ông ấy sẽ không mang tiếng xấu. Lúc đó Lục Kỳ ép thím nhường chỗ cho mẹ cậu ta, bà nội đã đứng về phía thím. Làm người không nên quá ích kỷ, bây giờ cũng là lúc thím nên nghĩ đến đại cục.”

Ôn Ninh không nói cho thím hai Lục biết cô đã có bằng chứng trong tay. Cô không muốn giúp bà ta giải quyết vấn đề quá dễ dàng, bởi vì những thứ có được quá dễ, người ta sẽ không trân trọng.

Lý Xuân Mai gây rối lúc này rất đúng lúc. Nếu thím hai Lục vẫn chỉ lo mặt mũi của mình mà mặc kệ Tần Lan và Lục Chấn Quốc, thì không cần Lục Kỳ phải ép, cô cũng sẽ bảo bố mẹ chồng đoạn tuyệt quan hệ với bà ta.

Ôn Ninh kín đáo liếc nhìn thím hai Lục, chờ đợi sự lựa chọn của bà.

Tần Lan với vẻ mặt lạnh lùng cũng đứng một bên chờ. Những lời Ôn Ninh nói cũng là điều bà muốn bày tỏ. Nếu thím hai Lục không chịu đứng ra, bà sẽ đích thân ra ngoài giải thích, và từ nay về sau, thím hai Lục đừng hòng còn bất cứ quan hệ gì với nhà.

Thím hai Lục cắn chặt môi dưới, nội tâm giằng xé. Đối diện với ánh mắt của Ôn Ninh và Tần Lan, bà cảm thấy không thể trốn tránh được nữa. Vài giây sau, bà ta như đã hạ quyết tâm, bước ra khỏi cổng nhà họ Lục.

Ôn Ninh, Tần Lan và Lục Diệu đi theo sau.

Tại hiện trường, Lý Xuân Mai vẫn đang than khóc kể lể với đám đông.

“Bà nói hươu nói vượn!” Mặt thím hai Lục đỏ bừng, bà ta lao tới một cách giận dữ, chỉ tay vào Lý Xuân Mai, giọng the thé, “Năm đó rõ ràng là bà đồng ý cho tôi mượn bụng sinh con, đã nhận của tôi một khoản tiền lớn, hứa sinh xong đứa bé sẽ biến mất. Kết quả bà cầm tiền rồi còn không thỏa mãn, còn muốn ăn vạ nhà họ Lục, muốn gả cho chồng tôi!”

Cụm từ “mượn bụng sinh con” vừa được thốt ra, đám đông vây xem lại một lần nữa trố mắt kinh ngạc.

Thím hai Lục cũng đã bất chấp tất cả, tự bóc vết sẹo của mình mà nói: “Năm đó vì lý do sức khỏe, tôi không thể mang thai, nhưng lại sợ ông nhà biết sẽ ghét bỏ tôi, nhất thời hồ đồ nên đã nghĩ ra một nước cờ, tìm người giúp tôi sinh con. Lý Xuân Mai là hàng xóm cũ ở quê tôi, nhà rất khó khăn. Biết tôi có ý định này, bà ta đã tự mình đề cử. Cho nên vào tối ngày sinh nhật 60 tuổi của bố chồng, tôi đã cho ông nhà uống thuốc mê, sau đó để Lý Xuân Mai thay tôi ngủ với ông ấy.”

“Sau đó Lý Xuân Mai quả nhiên mang thai, không ngờ sự việc lại bị ông nhà phát hiện. Ông ấy thấy thật hoang đường, không muốn đứa trẻ này, còn đồng ý bồi thường cho nhà Lý một khoản tiền. Không ngờ Lý Xuân Mai lại nuốt lời, không chỉ không cần tiền, mà còn đưa ra yêu cầu ông nhà phải ly hôn với tôi để cưới bà ta. Ông nhà không đồng ý.”

“Lúc đó đứa bé đã được tám tháng, Lý Xuân Mai khăng khăng muốn sinh xuống, rồi đe dọa nếu ông nhà không cưới bà ta, bà ta sẽ đi tố cáo ông ấy tội cưỡng hiếp. Tôi không muốn nhường chỗ, cũng không muốn ông nhà phải ngồi tù, cho nên đã thương lượng với nhà họ Lý. Cuối cùng nhà chúng tôi đã bồi thường cho nhà họ Lý một khoản tiền, đuổi họ đi, nhưng tôi sợ Lý Xuân Mai đổi ý, lại gây rối, nên đã cầu xin anh cả giúp đỡ đưa cả nhà bà ta đến biên cương. Chuyện này là do một tay tôi gây ra, lỗi đều tại tôi, không liên quan gì đến anh cả và chồng tôi cả. Quan trọng nhất là, đêm đó Lý Xuân Mai tự nguyện, chồng tôi không… không cưỡng hiếp.”

Thím hai Lục một hơi nói hết mọi chuyện năm xưa.

Những chuyện kín đáo trong nhà đều bị phơi bày. Bà ta cố nén cơ thể run rẩy, đứng tại chỗ, đón nhận những ánh mắt dò xét.

Lý Xuân Mai không ngờ bà ta lại bất chấp đến vậy. Rốt cuộc chuyện này cũng không được vẻ vang gì, phụ nữ bình thường sẽ không có can đảm đứng ra giải thích. Nhất thời trên mặt bà ta thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng nghĩ đến lời con trai nói, bà ta rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh:

“Bà đang trắng trợn đổi trắng thay đen! Tôi là phụ nữ, làm sao có thể tự nguyện đồng ý sinh con cho người đàn ông đã có vợ? Rõ ràng là bà và chồng bà đã hợp sức lại, thừa lúc tôi say, cưỡng h.i.ế.p tôi, ép tôi mang thai, sau đó lại cướp đứa con đi!”

“Đều tại các người nhà họ Lục, con trai các người cũng cướp đi rồi, tôi lại vì đã sinh con mà bị người ta chê bai, không gả đi được, các người phải cho tôi một lời giải thích!”

“Bà muốn lời giải thích gì?” Ôn Ninh đứng một bên cất giọng lạnh lùng.

Lý Xuân Mai nói: “Tôi muốn nhà họ Lục chịu trách nhiệm với tôi, Lục Chấn Hoa phải cưới tôi vào cửa, đưa người nhà tôi từ biên cương về!”

Ôn Ninh nhướng mày, chậm rãi nói: “Chú hai cháu hiện đang ở cục cảnh sát vì đơn tố cáo của bà, làm sao mà cưới bà vào cửa được?”

Lý Xuân Mai: “Chỉ cần ông ấy đồng ý cưới, tôi sẽ rút đơn tố cáo ông ấy.”

Ôn Ninh cười: “Không ngờ bà lại nhân từ với kẻ cưỡng h.i.ế.p đến vậy. Những đồng chí nữ khác gặp phải chuyện này đều hận không thể đưa đối phương vào tù, cả đời không nhìn mặt, bà thì hay rồi, còn vội vã muốn gả cho kẻ cưỡng hiếp. Tôi thật không biết phải nói gì về bà…”

Đám đông đang hóng chuyện, nghe đến đây nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn.

Hình như cũng đúng, chưa nghe thấy ai lại vội vàng gả cho kẻ cưỡng h.i.ế.p bao giờ.

Chẳng lẽ, năm đó thật sự là bà ta tự nguyện?

Dù sao thì Lục Chấn Hoa hồi trẻ cũng rất đẹp trai.

Lý Xuân Mai nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng có chút nóng ruột, bà ta lại la lên: “Tôi là mẹ ruột của Lục Kỳ, đã xét nghiệm ADN rồi! Tôi chỉ muốn nhận lại con trai, muốn nhà họ Lục cho tôi một lời giải thích, như vậy có quá đáng không?”

Hình như cũng không quá đáng. Những người dân vây quanh thầm nghĩ.

“Đúng là, vị đồng chí này xa cách con ruột hơn hai mươi năm, trơ mắt nhìn con mình gọi người khác là mẹ, lại còn không gả đi được, thật sự rất đáng thương.”

“Đúng vậy, nhà họ Lục các người đúng là nên cho người ta một lời giải thích.”

“Nên chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của người ta, cách tốt nhất chính là cưới người ta.”

“Đáng tiếc bây giờ không phải xã hội cũ, không thể có ba vợ bốn thiếp, nếu không thì những chuyện này cũng chẳng phải vấn đề.”

“Nhà họ Lục đúng là nên cho đồng chí Lý Xuân Mai một lời giải thích.” Nghe mọi người bàn tán, Ôn Ninh bình tĩnh phụ họa, ngay sau đó, cô thò tay vào túi xách.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.