Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường. - 785

Cập nhật lúc: 03/09/2025 10:30

Ôn Ninh dụ Vương Trí Minh nỗ lực kiếm tiền giúp mình, còn bản thân thì bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Hawaii.

Đi biển thì làm sao thiếu được bikini?

Mua!

Buổi chiều, cô dành thời gian đi dạo quanh trung tâm thương mại trên đại lộ số 5, mua vài bộ bikini với kiểu dáng khác nhau.

Áo yếm, áo ba mảnh, áo khoét n.g.ự.c sâu... kiểu nào quyến rũ, đẹp thì cô mua.

Cô còn mua thêm một chiếc máy ảnh.

Đến lúc đó có thể tha hồ chụp hình.

...

Tập đoàn Tần thị.

Văn phòng tổng tài.

Ánh mặt trời chiếu vào từ khung cửa sổ kính sát đất, nhưng không thể xua tan được cái lạnh lẽo trong phòng.

“Đây là phương án mà các anh nộp lên? Hay nói đúng hơn là... rác rưởi?” Tần Vọng tùy tiện ném tập tài liệu xuống bàn. Giọng nói trầm thấp và lạnh băng, như thể được trích ra từ sâu thẳm địa ngục.

Cả phòng im lặng như tờ.

Mấy vị quản lý cấp cao đứng đối diện Tần Vọng, ai nấy đều đổ mồ hôi hột trên trán, nhưng không dám đưa tay lên lau.

Ngày thường, họ oai phong lẫm liệt trước mặt nhân viên, giờ phút này lại như thấp đi một cái đầu, cúi gằm mặt.

Vài giây sau, một người trong số đó cẩn thận lên tiếng, giọng nói run rẩy: “Tần tổng, phương án này chúng tôi đã thảo luận và sửa chữa rất nhiều lần…”

“Thảo luận và sửa chữa rất nhiều lần để cho ra một phương án rác rưởi như thế này sao?”, Tần Vọng nâng cao giọng, cười lạnh một tiếng, “Thứ mà thực tập sinh nộp lên còn chuyên nghiệp hơn các anh. Công ty còn cần thiết phải bỏ lương cao để nuôi một đám phế vật như các anh nữa sao?”

Mấy vị quản lý nhìn nhau, mồ hôi lạnh trên trán càng lúc càng nhiều.

Một người đánh bạo tiến lên một bước, cúi đầu khom lưng cam đoan: “Tần tổng, xin lỗi ngài. Xin ngài cho chúng tôi một cơ hội nữa, chúng tôi sẽ lập tức về làm lại phương án.”

Tần Vọng lạnh lùng liếc nhìn mấy người: “Trước khi tan làm hôm nay mà tôi không thấy một phương án ưng ý, thì trực tiếp đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc.”

“Đi ra ngoài.”

“Vâng, Tần tổng.” Mấy người liên tục gật đầu. Như được đại xá, họ quay người rời đi, cứ như có quỷ dữ đang đuổi phía sau.

Cả buổi sáng, tất cả những người vào báo cáo với Tần Vọng đều nơm nớp lo sợ mà đến, rồi lại cúi gằm mặt mà đi.

Mọi thứ đều bị Tần Vọng chỉ trích không thương tiếc.

Thư ký tổng tài càng không dám thở mạnh, sợ bị vạ lây.

Cái bầu không khí nặng nề này kéo dài cho đến một ngày trước khi tổ chức tiệc đính hôn với Bạch gia. Bạch Thắng Thiên đã không thể thuyết phục Ôn Ninh nhận lại gia tộc, cũng không tìm được một người con gái nào của Bạch gia để đính hôn với Tần gia, nên đành đích thân đến Tần gia chịu tội.

Nhìn thấy ông ta đến một mình, Tần Vọng liền biết Ôn Ninh không muốn nhận lại Bạch gia. Đã như vậy, anh ta cũng không cần phải duy trì hợp tác với Bạch gia nữa, liền phái trợ lý đuổi thẳng Bạch Thắng Thiên về.

Ban đầu, Bạch Thắng Thiên vẫn còn mơ hồ, nhưng lúc này ông ta đã nhìn ra manh mối. Tần Vọng ngay từ đầu đã có hứng thú với Bạch Linh, bây giờ lại chuyển sang Ôn Ninh, mà Ôn Ninh và Bạch Linh lại có ngoại hình giống nhau, cho nên trong khoảnh khắc đó, ông ta đột nhiên bừng tỉnh: Tần Vọng có lẽ chỉ thích kiểu người như Bạch Linh. Nhưng Bạch Linh đã chết, vậy nên ông ta chỉ cần giúp Tần Vọng có được Ôn Ninh là được!

Bạch Thắng Thiên đột nhiên trở nên nhanh trí, ông ta đợi ở con đường duy nhất từ trang viên nhà họ Tần để về New York, chặn xe của Tần Vọng lại và nói cho anh ta biết: “Tần tổng, Ôn Ninh và Hoắc Anh Kiêu đã đi Hawaii rồi.”

Nói xong, Bạch Thắng Thiên liền tự rời đi.

Các ngón tay Tần Vọng buông thõng bên người gần như nắm chặt đến mức xuyên qua lòng bàn tay. Cơn giận trong lòng anh ta như núi lửa phun trào, hủy diệt mọi thứ, hai tròng mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ ngầu.

Người trợ lý rõ ràng cảm nhận được bầu không khí như sắp nổ tung trong xe, run rẩy nói: “Tần tổng, có cần đặt vé máy bay không ạ?”

“Không cần. Điều trực thăng đến đây, tôi sẽ tự đi.” Giọng Tần Vọng không hề có cảm xúc, nhưng người trợ lý lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương từ bên trong.

Nửa tiếng sau, Tần Vọng ngồi vào khoang lái của chiếc trực thăng. Ánh mắt anh ta lạnh như băng, nhưng trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa đen tối. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đồng hồ đo, đôi tay thành thạo và dứt khoát đẩy cần điều khiển. Chiếc trực thăng đột ngột cất cánh, bay về phía Hawaii.

Trên bãi biển Hawaii, ánh nắng rực rỡ, gió biển hiu hiu.

Ôn Ninh mặc một chiếc bikini quây ngực. Làn vải màu xanh da trời tôn lên nước da trắng như tuyết của cô. Vòng một nhấp nhô, đôi chân thon dài đều đặn, vòng eo nhỏ nhắn như liễu. Tuyệt vời hơn cả là tỷ lệ eo và hông, chỗ thắt eo thì hõm vào, chỗ hông lại nở nang, quyến rũ đến c.h.ế.t người.

Cộng thêm khuôn mặt tuyệt sắc đó, khi cô đi trên bãi cát, bất kỳ người đàn ông nào cũng không nỡ rời mắt.

Hoắc Anh Kiêu nhìn thấy Ôn Ninh trong bộ đồ đó đi về phía mình, suýt nữa thì không có tiền đồ mà chảy m.á.u mũi.

Mấy người bạn công tử bột của anh ta càng đơ ra, đến cả bạn gái người mẫu của họ cũng không còn hấp dẫn nữa.

So với Ôn Ninh thì họ cao hơn, nhưng lại không có vòng một đầy đặn, cũng không có khuôn mặt xinh đẹp kia.

Còn những người có vòng một đầy đặn hơn thì lại không có tỷ lệ eo và hông như của cô.

Mấy người bạn tốt nhìn chằm chằm Hoắc Anh Kiêu với vẻ mặt hâm mộ, hạ giọng nói với anh ta: “Không có tình nghĩa gì cả, có cô bạn gái tuyệt vời như vậy mà bây giờ mới dắt ra giới thiệu với chúng tôi.”

“Bạn gái cậu còn có chị em gái nào không? Dắt ra đây chơi đi!”

Hoắc Anh Kiêu liếc nhìn mấy người bạn của mình, cảnh cáo: “Ăn nói cho cẩn thận, cô ấy không phải loại con gái như trong giới mấy cậu.”

“Anh Kiêu, em muốn chơi bóng chuyền bãi biển.” Khi mấy người đang nói chuyện, Ôn Ninh cầm một quả bóng chuyền màu vàng trắng xen kẽ đi tới, cười khúc khích nháy mắt với Hoắc Anh Kiêu.

“Được thôi, anh chơi với em.” Hoắc Anh Kiêu lập tức gọi mấy người bạn tốt cùng ra chơi bóng với Ôn Ninh.

“Ninh Ninh, bắt bóng này!” Hoắc Anh Kiêu đứng ở phía đối diện, cười nhẹ nhàng ném quả bóng sang.

Ôn Ninh duyên dáng và nhanh nhẹn nhảy lên, bắt gọn quả bóng, sau đó tung một cú đánh đẹp mắt, quả bóng bay thẳng vào sân đối diện.

“Hay quá!”

“Tuyệt vời quá Ninh Ninh!”

Hoắc Anh Kiêu không tiếc lời khen ngợi, nương tay với Ôn Ninh quá rõ ràng, mấy người bạn bên cạnh đều nhìn đến ngây người.

Trước đây, mấy người họ cũng từng dẫn bạn gái đi nghỉ mát, nhưng có lần nào Hoắc Anh Kiêu nương tay đâu?

Anh ta còn cảm thấy chơi với con gái không đủ hay nên không thèm chơi cùng.

Sau một hồi chơi bóng, nụ cười trên khóe môi Hoắc Anh Kiêu không hề tắt. Nhìn Ôn Ninh cười vui vẻ, anh cũng cảm thấy vui lây. Anh ném quả bóng xuống, lấy một chai nước trong thùng đá đưa cho cô: “Nghỉ một chút đi, lát nữa anh đưa em đi lướt sóng.”

Ôn Ninh nhận lấy nước, cười gật đầu: “Được ạ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.